Giang Dư Đoạt không hề trả lời câu hỏi mà ngay chính Trình Khác cũng cảm thấy chỉ là cố cứu vãn mặt mũi mày, chỉ là liếc nhìn hắn, mang đồ ra ngoài:
"Đằng kia còn có cái túi, anh giúp tôi xách đi."
Trình Khác một tay ôm Miu trong áo khoác, một tay xách cái túi dưới đất lên, đi theo sau y đóng cửa lại:
"Có cần khóa trái lại không?"
"Không cần, chiều bà cụ đến, phát hiện cửa phải mở hai lần mới mở được lại chửi ầm lên." Giang Dư Đoạt nói.
Tật gì vậy?
Trình Khác ngẩn người.
"Sẽ nói là không muốn để bà vào đúng không." Giang Dư Đoạt nói.
"Bà cụ khó hầu hạ như vậy…" Trình Khác không biết nói gì.
"Nhà tôi đã dọn cả ngày, chỉ sợ chỗ nào dọn dẹp không sạch," Giang Dư Đoạt thở dài,
"Bà cụ mắng tôi cũng có thể mắng đến hai giờ."
"Nhà này là Lư Thiến cho cậu thuê à?"
Trình Khác hỏi.
Không phải, Giang Dư Đoạt nói, Tôi ở không.
À, Trình Khác đáp,
"Bà cụ hay đến không?"
"Mấy tháng đến một lần," Giang Dư Đoạt nói,
"Bình thường tôi đều ra ngoài ở mấy ngày, giờ có con Miu nên có hơi phiền."
Thật ra, Trình Khác đứng cùng y ở lối rẽ vào toà nhà, không biết y muốn gọi xe hay định làm gì,
"Tự mình thuê phòng cũng rất tốt, không cần lo bà cụ giận dỗi."
Không thấy gì, Giang Dư Đoạt nhìn giao lộ bên kia, nhỏ giọng nói,
"Bà nội thằng nhóc ba tuổi rưỡi cả ngày mắng tôi, tôi còn cảm thấy rất tốt."
"Sở thích kiểu gì thế?"
Trình Khác nhìn y.
Anh không hiểu, Giang Dư Đoạt nói,
"Cảm giác sống ở nhân gian."
À, Trình Khác nhíu mày,
"Vậy là tôi chết ở nhân gian à? Tôi không chịu được có người chửi mắng tôi."
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn:
"Tôi và anh không giống nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!