Trình Khác không biết Giang Dư Đoạt có cảm tưởng gì với cái hôn của mình, nói chung sau khi À xong y vẫn trầm mặc như vậy, vẫn luôn nhíu mày không biết đang nghĩ gì.
Trình Khác thật sự muốn nói với y, lần trước ít nhất đầu lưỡi còn có chạm một ít, lần này hắn mẹ nó chỉ chạm một cái, cũng chưa thật sự đè lên, không cần thiết phải dằn vặt như thế.
Đương nhiên, lời này hắn không thể nói với Giang Dư Đoạt, nói xong dễ có thêm một trận đánh nhau nữa.
Xe dừng dưới tầng, Giang Dư Đoạt ngồi bên phải, mở cửa xuống xe trước, Trình Khác xuống sau, cũng không đóng cửa xe.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, đưa tay ra đóng cửa xe lại:
"Ông nội ạ, cửa xe cũng phải đóng hộ anh."
Cậu… Trình Khác ngẩn người, hắn tưởng là Giang Dư Đoạt sẽ cứ thế lên xe đi về, dù sao lần trước còn chưa xuống xe đã đi.
Xe lái đi rồi, Giang Dư Đoạt quay người đi vào trong hành lang:
"Tôi hôm nay ở nhà anh một đêm."
Hả? Trình Khác đi theo sau y vào hành lang, nhìn y ấn nút thang máy.
Muốn hỏi tại sao, có điều vẫn không mở miệng.
Vốn nghĩ là sau cái hôn kia, Giang Dư Đoạt kinh sợ như thế nhất định mấy ngày cũng sẽ không tiếp xúc với hắn nữa, mà suy nghĩ lại có thể hiểu được tại sao.
Chiếc xe kia suýt nữa đụng vào mình, kém chút đã thành tai nạn.
Nhìn phản ứng của Giang Dư Đoạt, chuyện này với y mà nói, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một lần bất ngờ như vậy.
Về phần rốt cuộc y liên hệ chuyện này với điều gì, Trình Khác không hỏi nữa, hắn cũng đoán được Giang Dư Đoạt sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không tiết lộ gì, nói không chừng còn có thể đưa ra đáp án hoàn toàn chẳng liên quan.
"Anh có cầm theo chìa khóa không đấy?"
Sau khi vào thang máy Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác vỗ vỗ lên trên túi áo khoác: Cầm rồi.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn:
"Anh hay là cứ thay khóa vân tay đi, lúc nào cũng phấp phỏm."
Trình Khác cười cười.
Sau khi cửa thang máy mở ra, hắn vừa định đi ra, Giang Dư Đoạt đã cướp trước mặt hắn đi ra trước, cái kiểu giành ra trước này làm rất điệu bộ, nếu không phải tâm lý Trình Khác đã suy đoán đủ thứ trước đó, hiện giờ chắc chắn sẽ không phát hiện ra, cũng không phát hiện được y vừa ra thang máy đã nhanh chóng liếc mắt bốn phía.
Trình Khác lấy chìa khóa ra mở cửa, hơi nóng của hệ thống sưởi trong phòng phả vào mặt, làm người ta thư thái.
Hiện giờ Giang Dư Đoạt không tranh vào cửa nữa, đi sau hắn.
Uống gì không? Trình Khác cởi áo khoác ném lên ghế sofa.
Giang Dư Đoạt đang muốn ngồi lên ghế sofa, một cái ném này của hắn vừa khéo chiếm luôn chỗ ngồi của Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, cầm áo treo lên trên giá treo áo,
"Chỗ anh ngoài nước máy còn có cái gì uống được cơ à?"
Có trà sữa, Trình Khác nói,
"Tôi mua một đống trà sữa, có thể tự pha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!