Chương 35: (Vô Đề)

"Tìm tôi có chuyện gì?" Trình Khác hỏi.

"Là… anh thích động vật nhỏ không?" Giang Dư Đoạt hỏi.

Không thích. Trình Khác trả lời thẳng thừng, Sao thế?

…Anh đi tắm đi đã. Giang Dư Đoạt nói,

"Chốc nữa ăn cơm lại nói."

"Được rồi, cậu ra khu thư giãn ngồi một lát đi," Trình Khác quay người đi được hai bước liền dừng lại, có lẽ là quen thấy Giang Dư Đoạt trên người có vết thương, từ lúc Giang Dư Đoạt đi vào tới giờ, hắn mới đột nhiên nhận ra tay phải Giang Dư Đoạt quấn băng, Tay cậu bị thương?

Ừm. Giang Dư Đoạt đáp.

Làm sao? Hắn lại hỏi.

"Trên người tôi có vết thương không phải bình thường à?" Giang Dư Đoạt đi về khu thư giãn, cười nói,

"Nếu liên tục mấy tháng không có vết thương gì mới là lạ."

Trình Khác nhìn y chăm chú một lúc, cảm thấy từ vết thương này cho đến thái độ của Giang Dư Đoạt, đều có chút kỳ lạ, có điều hắn cũng không có ý truy hỏi tiếp, Giang Dư Đoạt vừa nhìn đã biết sẽ không có ý định nói cho hắn.

Nếu như là đánh nhau trên đường, Giang Dư Đoạt nhất định sẽ nói, hôm đó đàn em y bị cướp, y mang người đi tìm, nói rất tự nhiên trong điện thoại, hiện giờ thái độ như vậy, có lẽ là liên quan đến bọn họ.

Hiện giờ, Giang Dư Đoạt đã hoàn toàn tránh né bọn họ.

Trong phòng tắm tắm được một nửa, Trình Khác giơ tay lấy lọ dầu gội đầu, lúc ngón tay mò tới lọ dầu gội, cái lọ bị sờ lật, rơi từ trên giá xuống, hắn tiện tay đi xuống bắt lấy cái lọ.

May mà duỗi tay phải ra, cũng khá linh hoạt, bất cứ thứ gì trong phòng tắm công cộng rơi rồi hắn đều không muốn nhặt.

Lúc đổ dầu gội lên đầu, hắn đột nhiên dừng lại.

Giang Dư Đoạt thuận tay trái, ít nhất lúc đánh nhau, thói quen của y là dùng tay trái, điều này làm cho y lúc tấn công có thể chiếm được kha khá ưu thế, rất nhiều người không thể phòng ngự được tấn công từ tay trái.

Mặc dù trong lúc tay trái đang bị chiếm dụng, dùng tay phải rồi bị thương cũng không có gì kỳ quái… Nhưng Trình Khác cực kỳ rõ giá trị vũ lực của Giang Dư Đoạt, người có thể làm y không thể không dùng tay phải, thật sự quá ít.

Ngay cả lúc dao ở tay trái, Giang Dư Đoạt vẫn bị thương ở tay phải.

Trình Khác nghĩ thế nào cũng cảm thấy sai sai.

Lúc tắm xong thu dọn xong đi ra ngoài hắn vẫn chưa nghĩ ra, không có lý do gì có thể hoàn toàn thuyết phục được hắn, cho dù là hoài nghi hay tin tưởng, đều không có.

Giang Dư Đoạt ngồi cạnh bàn, cầm trà táo, ánh mắt có chút lơ đãng, bên cạnh là Tiểu Dương đang nói chuyện.

Trình Khác đi từ phòng tắm xuyên qua hành lang, xuyên qua hai hàng máy chạy bộ, cuối cùng đi qua khu máy tập, Tiểu Dương vẫn đang thao thao bất tuyệt, Giang Dư Đoạt cũng cứ cầm cốc như vậy, mặt vô cảm.

"Nếu như Giang tiên sinh có hứng thú…" Tiểu Dương nhìn thấy Trình Khác đi tới liền đứng lên,

"Có thể cùng anh Trình tới, cùng tập thể hình cũng rất vui."

"Cậu ta có lẽ không có thời gian," Trình Khác đỡ lời giúp Giang Dư Đoạt, Cậu ta bận lắm.

"Thế nên mới cần tập luyện mà," Tiểu Dương cười cười,

"Vậy các anh đi trước."

Sau khi Giang Dư Đoạt nghe thấy tiếng Trình Khác mới như tỉnh ngủ, đứng dậy từ trên ghế, quay người đi về phía cửa phòng tập.

Hôm nay cám ơn cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!