Lúc Giang Dư Đoạt đi tới sân tòa nhà số ba, Đại Bân đang ngồi xổm hút thuốc liền đứng dậy: "Tam ca, người đều gọi đến rồi, đang chờ ở tầng bảy."
"Lên đi." Giang Dư Đoạt đi vào hành lang.
Từ khi ông chú gầy gò chết, y chưa từng tới đây, Lư Thiến cũng không hối thúc y, là một người nào đó ở tầng bảy gọi điện thoại đến, nói sẽ lập tức nộp tiền thuê nhà, hy vọng y nhanh chóng thu dọn căn nhà kia.
Giang Dư Đoạt trì hoãn không gọi người đến thu dọn cũng không phải vì sợ, một người chết rồi không có gì đáng sợ, khi còn sống là một cái tên trên bản đăng ký chỗ Lư Thiến, lật qua một trang sẽ không còn. Nếu thật sự có Diêm Vương, đơn giản cũng chỉ là một cái tên trên bản đăng ký của Diêm Vương, lật qua một trang, cũng như vậy không còn nữa.
Y chỉ không muốn đối mặt bầu không khí như vậy, trống rỗng như thể chưa từng có người tồn tại.
Lúc đi tới tầng năm, Giang Dư Đoạt ngửi thấy mùi nhang, còn có mùi khét của hóa vàng mã.
"Chúng nó làm gì trên tầng thế?" Y nhíu mày.
"Làm lễ đưa tiễn, cầu an, người này hình như cũng không có người nhà," Đại Bân nhỏ giọng nói, "Cũng để cho người thuê bên cạnh nhìn trực tiếp, đỡ phải lo lại có người ra ngoài mẹ nó nói linh tinh."
"Ừ." Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Cửa sổ hành lang tầng bảy đang mở, có điều vẫn ngập khói bụi, mấy đứa đàn em Đại Bân gọi đến vẫn đang ở trong phòng đốt giấy, trong phòng toàn mùi nhang.
"Tam ca." Nhìn thấy Giang Dư Đoạt tới, bọn họ đều dừng lại.
"Xong việc chưa?" Giang Dư Đoạt hỏi.
"Chỉ còn mỗi cái này thôi, còn lại đều đã chuẩn bị xong rồi," một đứa đàn em nói, "Lập tức… đi vào dọn dẹp."
"Đồ của người này bỏ hết vào thùng," Giang Dư Đoạt nói, "Bên cạnh tòa nhà số hai không phải có căn nhà nhỏ rách à, cho bà lão nhặt rác bên đó cầm, bà ấy cần."
"Được." Đứa đàn em gật đầu, ngẫm lại nhỏ giọng nói, "Đồ của người chết mà bà ấy còn muốn à?"
"Mày cũng không cần quan tâm đến chuyện đấy," Giang Dư Đoạt nói, "Nhanh lên, dọn dẹp đi!"
Đám đàn em dọn dẹp trong phòng, bình thường ở nhà hẳn là không làm việc, thêm vào tâm lý vốn ngại, thế là thứ gì cũng ném vào thùng, dọn dẹp leng keng, không biết còn tưởng đến ăn cướp.
Dọn được một nửa, bà lão nhặt rác đã tới, Giang Dư Đoạt cũng không hiểu làm sao bà lại leo lên được tầng bảy.
"Chốc nữa bảo người mang sang cho bà," y nói, "Không ai giành với bà đâu."
"Tao xem nào," Bà lão nói xong liền chen vào nhà, kéo thùng ra nhìn vào trong, nhìn mấy lần, liền thò tay vào thùng, ném cái cốc nhựa ra đất, "Cái này tao không cần, không dùng được, cũng không bán được tiền."
"Tôi đệt!" Đại Bân ném cốc lại, "Con mẹ nó bà còn chọn tới chọn lui, bà ném ra rồi chúng tôi làm sao mà mang đi được."
"Không bán được tiền," bà lão lặp lại, lại kéo ra một cái không biết là hộp nhạc hay thứ gì, Giang Dư Đoạt còn đang nghĩ ngợi ông chú gầy gò còn rất biết thưởng thức, bà lão đã giơ tay ném cái hộp xuống đất, lại giẫm giẫm chân hai lần, hộp vỡ nát đầy đất, bà lão lấy chân đá thêm mấy cái, "Cái này bên trong cũng chẳng có gì bán được cả…"
Giang Dư Đoạt cũng không biết bà lấy đâu ra lắm sức lực như thế, y nếu muốn giẫm nát cái hộp này cũng phải dùng hai chân.
Y cau mày đi qua kéo cánh tay bà lão, kéo bà ra: "Bà nếu muốn thì đứng ở đây nhìn, không thì về nhà chờ, còn động đậy nữa, những thứ này một cái cũng không giữ lại cho bà."
Bà lão liếc mắt nhìn y, cực kỳ khó chịu, hùng hùng hổ hổ đứng sang một bên.
"Nếu không phải nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận," Đại Bân rất khó chịu, "Anh xem bà ấy như vậy, có lòng tốt cho bà ấy đồ, lấy được lại chọn tới chọn lui không cần!"
"Mỗi người tự có cách sống của mình." Giang Dư Đoạt nói, "Mày có tức chết, bà ấy cũng chẳng cảm thấy gì, thu dọn đi, xong việc thì đổ nước ra lau sàn."
"Vâng." Đại Bân gật đầu.
Giang Dư Đoạt từ đâu đó lấy ra bao lì xì đưa cho Đại Bân: "Chốc nữa đưa cho bọn nó, đi ăn gì đó, tao ngộp sắp choáng rồi, đi trước."
"Cứ giao cho em," Đại Bân nhận lì xì, "Anh bận cứ đi trước đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!