Mỗi lần nghe thấy Giang Dư Đoạt lấy thằng nhóc ba tuổi rưỡi kia so sánh với mình, Trình Khác đều rất ngán ngẩm, có điều lần này dù gì y cũng nói là trông rất thú vị, cho nên hắn nhịn.
Có điều hắn vẫn cố chống chế một chút: "Thằng nhóc ba tuổi rưỡi giờ chắc cũng phải ba tuổi chín mười tháng gì đó rồi chứ."
"Tính rõ như thế làm gì," Giang Dư Đoạt cười cười, "Thật ra cũng sắp bốn tuổi rồi, đang đếm ngược đây, ba nó trước một tháng, cuối tuần nào cũng mua quà cho nó."
"Không khác tôi lúc nhỏ lắm," Trình Khác cầm lấy một xiên ớt chuông cắn một miếng, "Sinh nhật mỗi năm đều là từ trước đó đã bắt đầu nhận quà."
"Sướng thật." Giang Dư Đoạt nói.
"Cũng chẳng có gì hay." Trình Khác nói, "Dễ dàng có được nhiều thứ sẽ chẳng có cảm giác hạnh phúc, cũng chẳng có mong đợi, muốn là có, không muốn cũng sẽ có."
"Chưa từng trải qua," Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, "Đứng nói không đau eo."
Trình Khác không nói gì, tình huống của Giang Dư Đoạt, lúc nhỏ đừng nói là quà sinh nhật, có khi sinh nhật cũng chưa từng biết là gì.
"Cậu sinh nhật ngày nào?" Hắn hỏi một câu.
"Ngày một tháng sáu." Giang Dư Đoạt nói, "Trên căn cước viết như vậy."
"À." Trình Khác đáp một tiếng.
"Sinh nhật anh từng bị ai cười chưa?" Giang Dư Đoạt hỏi một câu.
"Hả?" Trình Khác ngẩn người.
"222*." Giang Dư Đoạt nói.
*2 là ngốc đó.
"Sao cậu biết?" Trình Khác hỏi.
"Tôi có photo giấy căn cước của anh mà," Giang Dư Đoạt thở dài, "IQ của anh có phải hơi được thiên vị không đấy?"
"Lăn." Trình Khác uống một hớp rượu, không thể không công nhận, Giang Dư Đoạt nhiều lúc làm cho hắn bất ngờ, đừng nói một bản photo giấy căn cước dán vào sau hợp đồng cho thuê, kể cả bảo hắn cố nhớ sinh nhật ai, hắn cũng chưa chắc đã nhớ được.
Hắn tiện tay cầm lên một xiên thịt, nhìn xong liền buông xuống.
Không cẩn thận lại cầm phải một xiên heo tiên.
"Anh cảm thấy không ngon, hay là vẫn ngại ăn?" Giang Dư Đoạt cầm xiên heo tiên này qua gặm.
"Đều không phải," Trình Khác nói, "Tôi chỉ là… Cái này… là heo à…"
Giang Dư Đoạt sặc một cái, nhìn hắn: "Anh cũng lịch sự vừa thôi, anh nói như thế đến tôi cũng không muốn ăn nữa."
Trình Khác nhìn y chằm chằm, nhanh chóng nói lại câu vừa rồi của mình: "Mịa nó, ý của tôi đây là heo tiên, không phải ngưu tiên ngưu đản* gì…"
*đại loại cũng bộ phận đấy mà của con bò…
"Ngưu tiên ngưu đản anh ăn rồi à?" Giang Dư Đoạt lập tức hỏi.
"Tôi…" Trình Khác thật sự không biết phải giải thích thế nào, những thứ linh tinh này hắn đều không ăn, thế nhưng ngưu tiên ngưu đản nghe có vẻ thông thường hơn một chút, cho nên nếu phải so sánh thì dễ tiếp thu hơn.
Không chờ hắn nghĩ kỹ phải nói thế nào, Giang Dư Đoạt đã giơ tay lên, gọi một tiếng: "Phục vụ!"
"Gọi gì!" Một nhân viên phục vụ cũng hỏi lại.
Trình Khác lập tức phản ứng lại, đè giọng nói với y: "Giang Dư Đoạt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!