Giang Dư Đoạt biết Trình Khác đối với các loại thường thức sinh hoạt việc nhà hoàn toàn là gà mờ, thế nhưng vẫn thật sự không tưởng tượng nổi hắn ngay cả vỏ chăn cũng không biết bọc.
Giường ngược lại thu dọn cũng chỉnh tề, chăn trải phẳng, mép chăn cũng gấp lại… Sau đó có thể thấy rõ dưới chăn là vỏ chăn, còn có vỏ gối đang trôi nổi trên ruột gối.
Y vẫn cho rằng cho dù là đầu heo, nếu thật muốn bọc vỏ chăn cũng không phải không bọc nổi, cùng lắm là tốn chút ít thời gian mà thôi, thế nhưng hiện giờ Trình Khác đã dùng sự thực đập vào mặt y, có lẽ từ sau khi chuyển vào, hắn đều ngủ như vậy.
Giang Dư Đoạt trước đây thỉnh thoảng sẽ cảm giác Trình Khác có một vài hành động khiến người ta phải hoài nghi, tính nghiêm túc ra thì còn có rất nhiều, nhưng phán đoán của y về Trình Khác vẫn luôn dao động không ngừng, bởi vì càng nhiều lúc Trình Khác trông càng giống đồ ngốc hơn.
Hôm nay y quyết định sẽ không hoài nghi Trình Khác nữa, nếu quả thật có vấn đề gì, Trình Khác cũng chỉ có thể là bên bị hại.
Ngoại trừ lúc đang đánh nhau với Bát Phiết, hắn đặt Trình Khác ngoài vòng bạn bè, đây hẳn là lí do thứ hai đi.
Ngủ là một chuyện rất hạnh phúc, ai hẳn cũng sẽ cố làm cho mình được ngủ thoải mái hơn. Cái kiểu ngủ đắp vỏ chăn lên người, phía trên đè thêm ruột chăn mà lúc nào cũng có thể bị lệch đi này, lần thứ hai chứng minh, Trình Khác hoàn toàn vô hại.
Lư Thiến rất nhiều năm trước đã nói với y, phải tin tưởng bạn bè.
Có điều yêu cầu này đối với Giang Dư Đoạt mà nói, thực sự có hơi quá khó khăn, mãi cho tới tận giờ, y vẫn cho rằng, chẳng có một người nào thật sự sẽ không mang đến thương tổn cho mình.
Nếu như muốn tin tưởng bạn bè, vậy cũng chỉ có thể cố hết sức hạn chế những người mình coi là bạn.
Lư Thiến cùng Trần Khánh đều là bạn bè của y, là bạn bè y có thể tin tưởng, còn có mấy người bạn khác, có điều Giang Dư Đoạt đã không nhớ bọn họ là ai, thậm chí còn không nhớ nổi bọn họ là nam hay nữ.
Vậy mới nói, tin tưởng bạn bè, đánh đổi sẽ rất lớn, bọn họ không nhất định sẽ thương tổn ta, nhưng cũng có thể cố tình biến mất khỏi cuộc sống của ta, không bao giờ xuất hiện nữa.
Trình Khác e rằng sẽ là một người bạn như vậy.
Một ngày nào đó, vị thiếu gia ngay cả vỏ chăn cũng không biết bọc này sẽ trở về hào môn, hoặc là đang cùng em trai đấu tranh mà giành thắng lợi, hoặc không còn là một con sâu lười giãy dụa vật lộn nữa, sau đó Trình Khác cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống của y.
Từ từ, rồi y cũng sẽ chẳng nhớ tới người này nữa.
"Tác dụng của vỏ chăn cũng chỉ là để giữ cho chăn không bẩn," Trình Khác nói, "Bọc hết với bọc một nửa, bản chất có gì khác sao? Dù gì cũng tách chăn với người ra."
"…Ngủ không khó chịu à?" Giang Dư Đoạt đóng cửa phòng ngủ lại.
"Khó chịu chứ," Trình Khác nói, "Có điều giờ tôi cũng quen rồi, rất tốt, lúc giặt vỏ chăn cũng tiện, không cần gỡ ra."
"À," Giang Dư Đoạt nhìn hắn, "Tôi vốn còn muốn dạy anh bọc thế nào, anh đến cởi ra còn không muốn cởi, thôi quên đi."
"Cậu biết làm à?" Trình Khác lập tức hỏi.
"Không phải tôi muốn châm chọc anh đâu Trình Khác," Giang Dư Đoạt thở dài, "Chuyện này e là không có mấy ai không biết, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"…À." Trình Khác tặc lưỡi, ngẫm lại liền đứng lên, "Hay là cậu giúp tôi bọc đi, tôi nhìn thử xem có thể học được hay không."
"Được thôi," Giang Dư Đoạt gật đầu, y rất ít khi đối với người khác như vậy, ngay cả Trần Khánh y cũng sẽ chẳng giúp đến mức độ thế này, nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy dáng dấp Trình Khác như vậy, y đều cảm thấy có hơi đáng thương, "Thật ra tôi cũng chỉ gọi là tàm tạm bọc được thôi, có điều dạy anh vẫn dư sức."
"Không cần phải nói trước làm nền," Trình Khác nói, "Cậu không bọc được tôi cũng sẽ không cười cậu."
Giang Dư Đoạt đi vào phòng ngủ, rồi đi tới bên giường, Trình Khác theo vào, dựa vào cạnh tủ nhìn y.
Thật ra Giang Dư Đoạt cảm thấy bọc chăn rất phiền, tay nghề thật sự cũng chẳng ra sao, nhưng tóm lại vẫn bọc vào được, có điều đây vẫn là lần đầu y bọc vỏ chăn còn có người quan sát, làm cho y có hơi mất tự nhiên.
"Cái chăn này của anh," Giang Dư Đoạt nhấc chăn lên, ôm lại đưa cho Trình Khác, "Đầu tiên để sang bên kia đi, tôi dạy cho anh một cách đơn giản."
"Ừm." Trình Khác nhận lấy chăn, để lên bàn.
"Đầu tiên…" Giang Dư Đoạt sau khi lấy chăn lên mới nhìn rõ hoàn cảnh của vỏ chăn, trên cơ bản là xoắn thành một cục, "Anh trải chăn phẳng như thế, thực ra là muốn che dấu đạo đức của cái vỏ chăn này đúng không?"
"Đúng," Trình Khác trả lời rất thành thật, "Giũ cũng chẳng phẳng ra được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!