Chương 23: (Vô Đề)

Giang Dư Đoạt có hơi hối hận vì đã hỏi mấy chuyện kia, y cũng chưa đụng phải mấy chuyện như vậy, lúc ở cùng với đám anh em, nói chuyện cũng chỉ quanh đi quẩn lại con gái, ngực, chân… Sống đến giờ, đây mới là lần đầu y thấy một người… đồng tính luyến ái sống sờ sờ, lại còn là một đại thiếu gia thần kỳ như Trình Khác, thật sự có hơi không giữ mồm giữ miệng cho lắm.

Tuy rằng sau đó bọn họ cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, mãi cho tới lúc cơm nước xong xuôi, tâm trạng Trình Khác vẫn không tốt lắm.

Vẫn sẽ mỉm cười, nói chuyện vẫn như vậy, thậm chí sức ăn cũng không hề bị ảnh hưởng, ăn còn không ít hơn y chút nào.

Thế nhưng, một số thứ trong ánh mắt y vốn đã quen thuộc lại đột nhiên biến mất, có vài lần Giang Dư Đoạt còn cảm giác như thể y và Trình Khác mới quen biết nhau hôm qua.

Trình Khác trả tiền xong, y cầm điếu thuốc ngậm vào miệng, lấy điện thoại di động ra:

"Tôi gọi xe đi, giờ gió lớn rồi."

Ừ. Trình Khác đáp.

Cần không? Giang Dư Đoạt đưa bao thuốc lá cho hắn.

Không cần, Trình Khác lắc đầu,

"Ngộp không chịu được."

Giang Dư Đoạt thu lại bao thuốc lá, trầm mặc nhìn điện thoại di động chăm chú, lúc xe còn cách khoảng 50 mét, y đứng lên: Đến rồi, đi thôi.

Đi ra ngoài cửa tiệm cơm, Trình Khác hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi thật dài.

"Không khí bên trong không tốt lắm nhỉ?" Giang Dư Đoạt nói,

"Mấy quán kiểu này đều như vậy, đều hút thuốc."

Cũng không sao, Trình Khác nói,

"Tôi trước đây cùng bạn bè ngồi phòng riêng, nếu không có phụ nữ, cũng đều hút như vậy."

Giang Dư Đoạt vẫy vẫy chiếc xe đang đi tới, xe dừng lại trước mặt bọn họ, Trình Khác ngồi lên ghế sau, y hơi do dự, rồi ngồi vào ghế phụ.

Y đoán là Trình Khác mất hứng, nhưng y cũng thật sự không có ý gì, cũng không thể mất mặt mà tiếp tục xin lỗi, thế nên quyết định ngồi đằng trước, không làm người ta phiền là được rồi.

Dọc đường đi, hai người bọn họ đều không nói gì, Trình Khác ngồi ở ghế sau nhắm mắt lại, bộ dạng một mặt buồn ngủ, xe lái đến dưới tòa nhà dừng lại, Giang Dư Đoạt gọi hắn hai tiếng hắn vẫn không có phản ứng gì.

Ê! Giang Dư Đoạt xoay tay đập một cái trên đùi hắn, Đến rồi!

Trình Khác giờ mới mở hai mắt ra, nhìn bên ngoài cửa sổ: Đến rồi?

Ừ, Giang Dư Đoạt nhìn hắn, Xuống xe đi.

Trình Khác mở cửa xuống xe, đi một bước lại quay đầu gõ gõ trên cửa sổ ghế phụ.

Giang Dư Đoạt kéo cửa xe xuống.

"Ngày mai tôi đi qua nộp tiền nhà cho cậu," Trình Khác nói,

"Tôi mua quần áo tiện đường đi qua luôn."

Ừ, mấy giờ?

Giang Dư Đoạt hỏi.

"Buổi chiều đi, ba giờ?" Trình Khác nói.

Được. Giang Dư Đoạt gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!