Trình Khác nhìn hình người chà đĩa, nhìn khoảng mười giây, hắn cắn răng đi tới.
Đang định khom lưng nhặt tiền, có tiếng người sau lưng hô: Này!
Trình Khác chưa quay đầu lại, mới nghe thấy tiếng động cơ xe, hắn đã muốn cắm đầu xuống đất.
Không biết có phải vì quá tập trung hay không, lúc xe dừng lại hắn cũng không để ý, mà giọng nói này, thật sự làm hắn lúng túng đến cực điểm.
Giọng nói mang theo từ tính, hắn có thể nghe ra, là của cái tên Vết sẹo lúc nãy.
"Anh còn vì 100 đồng này thật cơ à?" Trong lời nói của Vết sẹo mang theo vui mừng, giờ nếu quay lại nhìn, chắc chắn sẽ thấy nụ cười trên mặt y.
"Tìm đi, nhanh một chút."
Vết đao nói,
"Còn chậm chạp lại có người khác lấy đi mất giờ."
Trình Khác đứng thẳng dậy, quay người sang.
"Cứ để lại cho người cần hơn đi."
Hả? Vết sẹo tựa vào cửa kính xe nhìn hắn.
Đi nhặt đi. Trình Khác nói,
"Đừng phí một chuyến lại tay không trở về."
Vết sẹo nở nụ cười, rút ra điếu thuốc ngậm vào miệng, lấy bật lửa ra châm thuốc:
"Bên trong còn có một cái ví tiền, cũng là của anh phải không?"
Trình Khác im lặng.
"Có bắt anh đi bới rác đâu," Vết sẹo nhả ra một ngụm khói,
"Có thời gian nói chuyện đã lấy xong rồi."
Cho tôi.
Trình Khác nói.
Cái gì? Vết sẹo nhìn hắn.
Bật lửa. Trình Khác nói.
Vết sẹo ngẩn người, đưa bật lửa trong tay cho hắn.
"Đốt tiền là phạm pháp, vả lại đốt một tờ, cũng chẳng có gì lấy làm khí thế."
Trình Khác châm điếu thuốc, tiện tay bỏ luôn bật lửa vào túi mình.
Vết sẹo nhìn chằm chằm vào miệng túi hắn.
Cảm ơn. Trình Khác gật đầu với y.
Vết sẹo không nói gì, sờ trong túi một lát, rồi đưa cho hắn một tấm thẻ:
"Vị thiếu gia gặp nạn này, đây là danh thiếp của tôi, có gì cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!