Giang Dư Đoạt bị một tiếng rống của Trình Khác làm giật mình, đến nửa buổi mới lấy lại được tinh thần: "Đù."
Trình Khác không để ý đến y nữa, nhìn điện thoại di động.
"Anh sau này nói chuyện với tôi nhớ để ý giọng nói một chút," Giang Dư Đoạt nói, "Cả một vùng này, mẹ nó xưa nay chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy đâu."
"Tôi cũng không phải người trong địa bàn của cậu." Trình Khác tức giận nói.
Giang Dư Đoạt nhíu mày, trong chốc lát cũng không tìm được gì để phản bác, vì thế nghiêng đầu nhìn Trình Khác nghịch điện thoại di động.
Điện thoại di động của Trình Khác cực kỳ tẻ nhạt, Giang Dư Đoạt nhìn hắn kéo màn hình qua lại, sau đó mở cái gì đó, thoát ra, lại chọn một cái khác, lại thoát ra ngoài.
Không có game gì, cũng chẳng có app gì để nghịch, Trình Khác thậm chí còn vào app đón xe taxi và bản đồ nhìn một lần.
Đây là cái điện thoại di động nhàm chán nhất Giang Dư Đoạt từng thấy, dường như cũng chỉ dùng để gọi điện, nhận tin nhắn, không có tác dụng gì khác.
"Cậu có biết nhìn điện thoại di động người khác như vậy là bất lịch sự lắm không?" Trình Khác nhìn về phía y.
"Điện thoại của anh còn sợ người khác xem?" Giang Dư Đoạt nói, "Cái rắm cũng không có, cho tôi nhìn tôi cũng lười lật."
"Tôi nói với cậu cái này à?" Trình Khác quay đầu, "Có thể đừng đánh trống lảng không?"
"Anh thà cứ dùng cái cục gạch còn hơn," Giang Dư Đoạt nói, "Dùng di động hơn mấy ngàn quá lãng phí, cái điện thoại này để anh dùng còn phải khóc hằng đêm."
"Tôi bảo cậu không được nhìn điện thoại tôi!" Trình Khác trừng y, "Nghe hiểu không?"
"Hiểu rồi!" Giang Dư Đoạt có hơi mất mặt, rống lên một tiếng, "Anh nhất định là vì quá dài dòng nên mới bị đuổi ra khỏi nhà!"
Rống xong nghĩ lại vẫn chưa thấy thoải mái lắm, vì thế liền ném điện thoại của mình lên người Trình Khác: "Đây đây đây, cho anh xem bù, nhanh lên, cứ xem thoải mái."
Trình Khác tặc lưỡi, cầm lấy điện thoại di dộng của y, nhìn lên màn hình vẫn đang sáng: "Bắp đùi nàng trắng như tuyết…"
"Đệch???" Giang Dư Đoạt giơ tay muốn lấy điện thoại về, "Clgt? Tôi xem nào."
Trình Khác cản lại tay y, nghiêng người tiếp tục đọc trên điện thoại: "Gió thổi tóc nàng bay lên, lộ ra cần cổ trắng như tuyết cùng…"
"A!" Giang Dư Đoạt kêu một tiếng, "Mịe nó anh cố ý đấy à!"
"Cậu không phải cho tôi xem à," Trình Khác trả lại điện thoại cho y, "Lúc cậu đọc mấy thứ này cũng không ngại đưa điện thoại cho người khác?"
"Tôi mẹ nó xem thứ gì?" Giang Dư Đoạt quả thực không nói nổi, lấy tay xoát màn hình mấy lần, "Nàng nâng kiếm, chỉ về phía người nọ nói, hôm nay hai ta chỉ có một người có thể rời đi nơi này… Anh sao không đọc câu này? Mẹ nó, đang đánh nhau, anh đọc cái rắm gì mà trắng như tuyết."
"Trắng như tuyết không phải cũng là thứ cậu đang đọc sao?" Trình Khác nói.
"Anh có thể có chút cảm giác ăn nhờ ở đậu được không?" Giang Dư Đoạt hỏi.
"Ngủ ngon." Trình Khác cười, kéo gối nằm xuống.
Giang Dư Đoạt một bụng khó chịu, rõ ràng là truyện tử tế đàng hoàng, lại để Trình Khác đọc thành truyện bậy bạ, y nhíu mày, chậm rãi đọc tiếp.
Trình Khác mặt quay sang bên kia, nằm nghiêng, vẫn luôn không nhúc nhích.
"Ê, anh ngủ rồi à?" Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Giang Dư Đoạt hơi do dự, đến gần đưa điện thoại đến trước mặt Trình Khác, sau đó đẩy hắn một cái: "Mẹ nó, anh đọc cái này cho tôi!"
Trình Khác vẫn bất động không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!