Chương 18: (Vô Đề)

Xét thấy bầu không khí giữa hai bọn họ mới 20 phút trước còn cực kỳ căng thẳng, coi như vừa nãy đã hòa hoãn được một ít, Trình Khác hiện giờ cũng không muốn tỏ ra mình rất để tâm, hiện ra vẻ lấy lòng, trông sẽ ngốc chết đi được.

Nhưng hắn ngồi trên ghế nhìn ít nhất đã được 10 phút, Giang Dư Đoạt vẫn luôn là dáng vẻ kia, nghiêng người, cúi đầu nhìn cánh tay vẫn để dưới nước lạnh chảy ra từ vòi nước.

Cánh tay vẫn run như cũ, nói thật, vết thương kia rất dài, thế nhưng cũng không tính là sâu, đối với người bị thương chuyên nghiệp như Giang Dư Đoạt, cũng không đến mức đau đến run lên.

Vậy có thể là lạnh.

Nhìn trời, nửa đêm có lẽ sẽ có tuyết, mà Giang Dư Đoạt cứ như vậy dội nước lạnh… Kể cả lạnh đến run cầm cập, vậy không thể không xối nước được sao?

Con Miu nhảy từ trên ghế sofa xuống, từ bên chân Trình Khác đi tới nhà bếp, đuôi cọ cọ lên mắt cá chân hắn.

Trình Khác tìm thấy cơ hội mở lời, hỏi vọng vào nhà bếp bên kia:

"Miu có phải là đói rồi không?"

Miu rất phối hợp mà cọ cọ khung cửa nhà bếp, meo meo hai tiếng.

Thế nhưng Giang Dư Đoạt vẫn không nhúc nhích, cứ đứng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang run lên.

Trình Khác do dự, rồi quyết định đứng lên, trạng thái này của y dù nói thế nào đi nữa cũng có hơi không đúng rồi.

Giang Dư Đoạt?

Hắn đi tới cửa gọi một tiếng, mà không dám tới gần.

Mặt Giang Dư Đoạt nghiêng nhẹ, góc độ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ hẳn sẽ không nhìn thấy, nhưng cũng chỉ nghiêng chút xíu, sau lại tiếp tục đơ lại.

Trình Khác thừa nhận hiện giờ bản thân bắt đầu hơi sợ, kết hợp với ấn tượng Giang Dư Đoạt hỉ nộ vô thường từ trước tới nay, hắn cảm giác nếu mình thật sự đến gần, Giang Dư Đoạt sẽ rút ngay con dao phay đang đặt trên thớt bên cạnh đâm cho mình một phát.

Cậu không sao chứ?

Trình Khác vẫn đi tới một bên bồn rửa, đứng ở phía sau Giang Dư Đoạt.

Trong đầu vang lên câu kia của Đại Bân:

"Tam ca bảo bọn em đi xung quanh xem xét, sợ anh chốc nữa đi ra bị người ta theo dõi."

Giang Dư Đoạt tựa hồ rất khó khăn nhúc nhích một chút, hơi chếch về sau.

Trình Khác không nói nữa, giơ tay vỗ vỗ lên lưng y, thân thể Giang Dư Đoạt run rẩy như thể có dòng điện chạy qua.

Tôi đóng nước nhé.

Trình Khác nói, chậm rãi đóng vòi nước lại.

Cánh tay Giang Dư Đoạt vẫn đang duỗi phía trên bồn rửa không nhúc nhích, Trình Khác cắn răng, túm tay y kéo trở về.

Tay Giang Dư Đoạt lạnh đến run người, vết thương bị dội nước tới mức hơi trắng bệch, mà cũng chỉ mấy giây sau, bên trong vết thương lại có máu chảy ra, xem ra Giang Dư Đoạt nói mình tiểu cầu thấp cũng không phải là giả, vết thương hiện giờ so với lúc vừa bị thương cũng chẳng khá hơn chút nào.

Cậu ngủ à?

Trình Khác hỏi.

…Không. Giọng Giang Dư Đoạt khàn khàn.

"Vậy sao lại xối nước lâu như thế?" Trình Khác nói, Tôi còn tưởng cậu…

Tôi không dám động. Giang Dư Đoạt nói, tiếng rất nhỏ, mang theo run rẩy khe khẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!