Giang Dư Đoạt không nói gì, vòng qua bàn đi đến cạnh Trình Khác, nhìn tranh trên bàn, nhìn một lúc rồi đi vào phòng ngủ, ôm con Miu đang ngủ từ trong phòng ra.
Miu, y ôm Miu chúi đầu xuống,
"Mày nhìn đi, đây là tranh vị thiếu gia kia dùng muối vẽ mày, nếu mày thấy đây đúng là mày, vẽ rất đẹp, thì meo một tiếng, nếu như mày không kêu, coi như anh ta thua."
"Cậu không cần mặt mũi nữa à?"
Trình Khác nhìn y.
Miu, mày nhìn đi, Giang Dư Đoạt không hề bị lay động, vẫn chúi đầu Miu xuống,
"Tao đếm đến năm, nếu mày cảm thấy đúng là mày, thì kêu, một, hai,…"
Meow~~~ Trình Khác đột nhiên ở phía sau y kêu một tiếng.
Giang Dư Đoạt giật mình.
Học theo rất giống, y suýt nữa còn tưởng là con Miu kêu.
Lúc định quay đầu lại, Miu trong tay đột nhiên kêu một tiếng theo Trình Khác.
Meow.
Đệch?? Y ngẩn người, cúi đầu nhìn Miu,
"Mày mẹ nó học được cái tật xấu gì đây?"
Nó kêu rồi. Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt thả con Miu xuống ghế sofa, xoay người:
"Anh học được cũng giống đấy chứ?"
Ừ, Trình Khác dựa vào bàn,
"Tôi sợ chuột, hồi nhỏ nghĩ rằng học tiếng mèo kêu có thể phòng thân."
Phòng được sao? Giang Dư Đoạt đột nhiên hơi tò mò.
"Không biết, cũng chưa từng có va chạm trực tiếp với con chuột nào." Trình Khác nói.
À. Giang Dư Đoạt cầm bát trên bàn uống nước, đổ rượu vào, trở lại bên cạnh bàn, nhìn tranh vẽ Miu trên bàn.
"Tôi đếm đến năm, cậu nghĩ ra cớ chơi xấu khác," Trình Khác nói,
"Không nghĩ ra thì chịu thua đi, Tam ca."
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn.
Một, hai, ba, Trình Khác không nhanh không chậm đếm, Bốn…
Giang Dư Đoạt đột nhiên nhếch khóe miệng, cười với hắn: Được.
Năm. Trình Khác dừng một chút, nhưng vẫn kiên trì đếm xong.
"Anh muốn chơi thế nào?" Giang Dư Đoạt khóe miệng vẫn mang ý cười, tay đi xuống, ngón tay chạm vào lưng quần định kéo xuống.
Trình Khác cảm thấy mình bị hố rồi, luận không biết xấu hổ, hắn thật sự không thể so sánh với kiểu người lăn lộn trên phố như Giang Dư Đoạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!