Giang Dư Đoạt trải qua vô số đêm mất ngủ, bình thường đều tự mở to mắt trừng bóng tối, hoặc ngồi hoặc nằm, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi thêm mấy người nữa, cùng y tìm chỗ uống rượu.
Có điều cũng chẳng được mấy lúc như vậy, mất ngủ cũng không phải đơn giản chỉ là không ngủ được, còn có những nỗi khổ khác, buồn ngủ, đau đầu, cả người ngứa ngáy đau đớn không giải thích được, cho nên ngồi một chỗ càng là cách tốt hơn để vượt qua một đêm mất ngủ.
Y chưa từng có trải nghiệm như hiện giờ, cùng một người ngồi trong nhà, tán gẫu trong một đêm mất ngủ.
Hơn nữa còn là một kẻ không cùng con đường với y, một kẻ lai lịch không rõ, phút trước y vừa cảm thấy tin tưởng được, sau đó lại thấy đầy nghi vấn, một đại thiếu gia vô dụng.
Có thể tán gẫu cái gì?
Thật sự không nghĩ ra chuyện gì.
"Có rượu không?" Trình Khác hỏi.
"Anh muốn uống rượu gì?" Giang Dư Đoạt hỏi.
"…Cậu đến cốc còn chỉ có một cái," Trình Khác nói, "Kiểu như này, rượu còn có thể chọn cơ à?"
Giang Dư Đoạt không nói gì, ngậm thuốc lá đi tới trước cửa tủ bên cạnh, mở cửa tủ ra, quay đầu lại nhìn hắn: "Qua đây chọn đi."
Trình Khác ngẩn người, đứng dậy đi tới trước tủ, nhìn đủ loại rượu xếp kín một mặt tường, cả buổi cũng không nói lên lời.
"Tôi uống gì cũng đều dùng cái cốc kia," Giang Dư Đoạt dựa vào tường, "Uống rượu cũng không phải uống cốc."
"Ồ." Trình Khác gật gật đầu.
"Có điều cũng không phải rượu đặc biệt ngon gì." Giang Dư Đoạt nói, "Đều là mấy anh em ngày lễ tết mang đến."
"Tôi không am hiểu rượu, có là rượu ngon tôi cũng không nhận ra." Trình Khác dựa vào rèm cửa, xuyên qua tia sáng yếu ớt thấy một cái bình sứ màu trắng, trên thân bình không viết bất cứ chữ gì, nhìn qua có màu năm tháng phôi pha, hắn có chút ngạc nhiên, cầm lên: "Cái gì đây? Bật đèn lên một lúc được không?"
"Anh khóc xong rồi?" Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác không nói gì, khao khát mãnh liệt muốn trở tay đánh cho Giang Dư Đoạt mất trí nhớ.
Giang Dư Đoạt đi qua bật đèn, trong phòng sáng lên một chút.
Trình Khác thấy rõ cái bình cầm trong tay, đúng là bình sứ bình thường màu trắng, trên miệng bình nhút một nhúm vải bông nhỏ, có hơi bụi.
Hắn ngửi một cái, quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt: "Cái này đi, mùi rất…"
Trước vẫn luôn không cảm thấy gì, hiện giờ đột nhiên quay đầu, trong ánh đèn sáng ngời, Giang Dư Đoạt chỉ mặc độc một cái quần lót, hắn tự nhiên chẳng biết nên nhìn chỗ nào.
"Hay là … cứ tắt đèn đi." Hắn nói.
"Anh dắt tôi sao?" Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
"Cậu mặc ít quần áo vào cũng được," Trình Khác nói, "Cậu không lạnh à?"
"Không lạnh," Giang Dư Đoạt liền chậm rãi đi qua tắt đèn, "Mấy hôm nay tôi tắm nước lạnh cũng không sao."
Sau khi đèn tắt, Trình Khác thả lỏng hơn, bỏ cốc lên bàn: "Rượu này là tự cậu ủ à?"
"Trần Khánh mang đến," Giang Dư Đoạt đi đến nhà bếp, cầm hai cái bát đi ra, "Lúc mẹ nó mang thai, cha nó muốn con gái, liền nhất định cho là con gái, chôn một vò rượu, nói lúc nó 18 tuổi sẽ đào lên uống, nữ nhi hồng."
Trình Khác cười: "Vậy cũng không tệ, rượu chôn mười mấy năm."
"Không, vừa sinh ra đã thấy như một trò đùa, trong ngày đã đào lên luôn." Giang Dư Đoạt lấy từ trong tủ lạnh một hộp thức ăn đi ra, "Để trong nhà bếp, cùng chỗ với bình dưa muối các thứ, nhưng cũng để mười mấy năm rồi."
"Cậu uống thử chưa?" Trình Khác hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!