Chương 13: (Vô Đề)

Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, nhắm mắt lại nằm trên ghế sofa, đầu gối lên cánh tay, nhìn qua như đang ngủ.

Có điều Trình Khác chỉ cần nhìn cặp lông mày y vẫn luôn nhíu chặt, cùng lông mi đang rung liên tục cũng biết y không ngủ, đã vậy hẳn là đang khó chịu.

Chuyện mỹ lệ?

Trình Khác không hiểu Tổng hộ pháp nói cái gì, có điều tra trên điện thoại cụm từ chuyện mỹ lệ có thể thấy được, có lẽ là hội chứng Meniere.

*bệnh Meniere:

Bệnh Meniere hay sũng nước mê nhĩ là một rối loạn ở tai trong, hệ thống nội dịch bị phồng căng. Là bệnh lý mê nhĩ ngoại biên, đặc điểm bệnh xuất hiện từng cơn, với 3 triệu chứng nổi bật là chóng mặt, ù tai, nghe kém (điếc tiếp nhận).

Tuy rằng Trần Khánh nói chỉ là suy đoán, cũng chưa từng đến bệnh viện khám, thế nhưng hắn vẫn đọc qua giới thiệu về loại bệnh này một lần.

Lúc phát tác, bệnh nhân không dám mở mắt, cũng không thể vươn mình… Cần phải nằm yên, không được nóng vội, ăn đồ thanh đạm ít muối… kiêng thuốc lá, rượu, trà…

Hắn cảm giác nếu như thật sự là mắc bệnh này, Giang Dư Đoạt có lẽ cũng sẽ chỉ nằm yên như này, có thể chịu nằm yên hẳn cũng bởi vì không nhúc nhích nổi.

Miu nằm sấp trên ngực Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt không nhúc nhích, chỉ là càng nhíu mày chặt hơn, Trình Khác nhanh chóng giơ tay nhấc Miu lên, đặt sang bên cạnh.

Thế nhưng Miu rất nhanh lại định trèo lên, Trình Khác lại lấy nó ra, Miu cực kỳ kiên quyết lại một lần nữa nhảy lên người Giang Dư Đoạt, Trình Khác đành phải bắt lấy Miu đặt trên chân mình.

Miu có ổ không?

Trình Khác hỏi.

Giang Dư Đoạt hừ một tiếng, cũng chẳng hiểu hừ cái gì.

Trình Khác đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, tìm thấy một cái túi vải tái sử dụng, bỏ Miu vào trong, treo lên ghế dựa, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là vì chán quá.

Mà thần kỳ là sau khi Miu bị thả vào túi, cũng chỉ bám miệng túi nhìn ra ngoài hai lần, sau đó cuộn tròn dưới đáy túi không động đậy nữa.

Trình Khác ngồi trở lại trên ghế sofa, tiếp tục nhìn Giang Dư Đoạt.

Tình cảnh hết sức kỳ quặc.

Hắn chưa từng chăm sóc bệnh nhân như hiện giờ, huống hồ hắn và Giang Dư Đoạt cũng không phải thân quen gì, cứ im lặng ngồi ở đây như thế, dù sao cũng có chút không tự nhiên.

Mà nhìn bộ dạng đáng thương của Giang Dư Đoạt hiện tại cùng lúc bình thường hung hăng ác bá khác biệt một trời một vực, hắn lại thở dài, nhất là câu Cám ơn trước đó của Giang Dư Đoạt.

Hắn chưa từng mắc phải bệnh gì nghiêm trọng, cũng chỉ là thỉnh thoảng bị cảm, ở nhà coi như ăn không ngồi rồi, lúc nào cũng có thể gọi người, muốn ăn gì cũng có thể bảo người làm, sẽ không cảm thấy bất lực.

Đúng, chính là bất lực.

Không biết tại sao, câu Cám ơn kia của Giang Dư Đoạt, cùng với câu không đi bệnh viện, khiến hắn cảm thấy, người đang nằm trước mắt này thật bất lực.

Ngẫm nghĩ lại có lẽ là do mình nhạy cảm, Trình Khác cười cười, tâm trạng bản thân hiện giờ không giống trước, cho đến giờ, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với cuộc sống thay đổi long trời lở đất này.

Cửa bị gõ rất nhẹ mấy lần, hẳn là Trần Khánh đến.

Trình Khác đứng lên chuẩn bị đi qua mở cửa, Giang Dư Đoạt vẫn đang nhíu mày mặt đẫm mồ hôi hột bỗng nhiên mở miệng: Nhìn cái đã.

Hả? Trình Khác ngẩn người rồi mới phản ứng được, À.

Hắn thật sự có hơi không hiểu được Giang Dư Đoạt, cũng không nhìn ra cuộc sống của y ngoài mấy tên lưu manh khác còn có thể có nguy hiểm gì.

Có điều theo yêu cầu của Giang Dư Đoạt, vẫn ghé mắt vào mắt mèo nhìn trước.

Là Trần Khánh. Hắn chắc chắn bên ngoài là Tổng hộ pháp, lúc giơ tay mở cửa lại nói thêm, Một mình cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!