Trình Khác trợn mắt nhìn cửa bị đóng sầm trước mặt, trong chốc lát vẫn chưa kịp phản ứng, nên nói gì, hay cứ nên yên lặng chờ đợi, hay vẫn là nên quay người bỏ đi.
Chờ lát. Bên trong vang lên giọng khàn khàn của Giang Dư Đoạt.
À. Trình Khác đáp một tiếng, giọng Giang Dư Đoạt cũng không khác trong điện thoại lắm, lại có vẻ càng khàn hơn, bị ốm rồi sao?
Trình Khác cố gắng làm hình ảnh trần trụi của Giang Dư Đoạt trong đầu biến mất, lại cố nhớ lại khuôn mặt y, trên mặt có xanh xao ốm yếu gì hay không.
Thế nhưng bất lực, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời có người toàn thân trần truồng mở cửa cho hắn, chấn động tinh thần quá lớn, hắn cố gắng mấy lần thế nhưng trước mắt vẫn chỉ có thân thể của Giang Dư Đoạt đung đưa qua lại.
Thậm chí còn tự nhiên bắn ra một cái đạn mạc*.
*đạn mạc: Comment chạy chạy trên mấy vid, truyện của web Trung.
Vóc dáng rất được đó.
Aiii, cút mẹ mày đi!
Trình Khác nhíu mày, đang định lấy điện thoại ra để bình tĩnh lại một chút, cửa lại mở ra.
Cách lúc trước cũng chưa đến 5 giây, đối với một người tay chân đều đang mang nẹp mà nói, tốc độ mặc quần áo cũng hơi thần…
Đệch mợ?
Cậu! Trình Khác trừng Giang Dư Đoạt vẫn như cũ không một mảnh vải đang đứng trong cửa.
Lần này hắn vẫn như cũ không thể thấy rõ sắc mặt Giang Dư Đoạt có xanh xao ốm yếu hay không.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một vết sẹo dài trên ngực Giang Dư Đoạt.
…Người này rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo trên người.
Phía trước phía sau vậy mà đều có.
"Mặc quần áo có hơi khó," Giang Dư Đoạt nói,
"Tôi chỉ muốn trước tiên hỏi một câu, anh con mẹ nó có phải không biết cách nạp thẻ gas không?"
Không phải!
Trình Khác dùng tốc độ thần kỳ cởi áo khoác của mình phủ lên người Giang Dư Đoạt,
"Mẹ nó, tôi nạp xong rồi!"
"Vậy anh còn chạy đến đây làm gì?"
Giang Dư Đoạt nhận áo của hắn, che phía trước người.
"Tôi đến xem cậu có phải đã nổ chết rồi không!" Trình Khác không nhịn được nói.
Vẫn chưa. Giang Dư Đoạt lùi lại vài bước, giữ cửa rồi mở ra một chút, Vào đi.
Đi vào cái rắm gì mà vào.
Trình Khác một chút ý định đi vào cũng không có, hiện giờ hắn cực kỳ hối hận vì lòng thương cảm tràn lan của bản thân, tự dưng chạy đến chịu một trận kích thích.
Thế nhưng, cửa nhà hàng xóm đột nhiên phát ra tiếng động.
Trình Khác giật mình, bước một bước dài vào nhà, sau đó trở tay đóng sầm cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!