Lúc Giang Dư Đoạt ra khỏi cửa, Trần Khánh đã nhấn nút thang máy, Trình Khác vẫn không đóng hẳn cửa, đứng ở cửa nhìn bọn họ.
"Không cần đưa xuống." Trần Khánh nói, "Tự bọn tôi xuống được."
"Điều gì khiến cậu sinh ra ảo giác tôi định đưa các cậu xuống?" Trình Khác nói.
"Anh không đóng cửa đó thôi." Trần Khánh nói.
"…Thôi được rồi." Trình Khác thở dài, đóng cửa lại.
Cửa thang máy mở ra, Trần Khánh giúp Giang Dư Đoạt đi vào.
"Mày nói xem anh ta có phải định đưa bọn mình xuống không?" Trần Khánh nói, "Không định đưa sao còn không đóng cửa, tao phân tích đúng không?"
Giang Dư Đoạt dựa vào vách thang máy, nhìn con số thay đổi trên màn hình: "Anh ta làm vậy là vì lịch sự, hai ta còn đứng trong hành lang, anh ta đương nhiên sẽ không đóng."
"Vậy à?" Trần Khánh ngẩn người, "Vậy lúc bình thường tao ra ngoài, mày còn không thèm đứng ở cửa, cửa cũng toàn là tao tự đóng."
"Anh ta thân quen với chúng ta như thế à!" Giang Dư Đoạt gào lên, cảm thấy vết thương lại bắt đầu đau nhức dữ dội.
Vết thương kia làm y có cảm giác vĩnh viễn sẽ không lành.
Tối hôm đó, y mang người định tới chỗ Trương Đại Tề kéo Trần Khánh ra, kết cục lại ở trong con hẻm nhỏ phía sau đánh một trận hỗn chiến, vết thương kia lại bị đập một cái, còn chưa kịp bắt đầu kết vảy, mấy hôm trước cửa tủ treo đang mở quên đóng lại bị đụng vào thêm một cái…
"Thế mày với người không quen…" Trần Khánh vẫn đang băn khoăn.
Giang Dư Đoạt ấn lại băng quấn trên đầu, cố cười với Trần Khánh, "Loại lưu manh đầu đường như chúng ta, cũng đừng cố bắt chước làm ra vẻ giáo dưỡng như đại thiếu gia người ta, tự rước lấy nhục, hiểu chưa?"
Trần Khánh vừa định mở miệng, y đã bồi thêm một câu: "Không hiểu cũng nín đi."
Trần Khánh gật gật đầu.
Trên đường lái xe trở về, Giang Dư Đoạt kéo gương xuống nhìn băng quấn trên đầu mình.
"Tam ca," Trần Khánh cau mày, "Vết thương kia thật sự phải đi khâu mấy mũi."
"Không." Giang Dư Đoạt trả lời rất kiên quyết, "Ai cũng đừng hòng khâu kim lên đầu tao, ngày nào đó bị đâm cũng đừng hòng khâu lên người tao."
"Phi phi phi!" Trần Khánh cao giọng phun một trận lên vô lăng.
"Xe này vừa mới rửa đúng không?" Giang Dư Đoạt nhìn gã.
Trần Khánh không nói gì, cũng liếc mắt nhìn y chằm chằm.
"Phi phi phi." Y chẳng thể làm gì khác, chỉ đành nói cùng một câu.
"Sau này đừng nói mấy lời xúi quẩy như vậy nữa," Trần Khánh nói, "Tao nghe mà sợ hết hồn… Hôm đó mày không nên đến, Trương Đại Tề cũng không dám làm gì tao, cảnh sát cũng đến."
"Cảnh sát đến thì sao," Giang Dư Đoạt nói, "Là mày tìm lão gây sự, nếu muốn bắt ai cũng phải bắt từ mày trước."
"Kể cả thế cũng sẽ không bị vây đánh một trận như thế này!" Trần Khánh nói, "Kết quả mày lại bị thương thành thế này! Ngộ nhỡ có lần nữa lại bị bắt lại thì làm sao!"
"Có cái gì đâu mà làm sao, cũng không phải chưa từng bị bắt," Giang Dư Đoạt nói, "Thật ra yên ổn mấy ngày cũng tốt, không mất ngủ."
"Lần tới muốn yên ổn tao cho mày chìa khóa, về nhà cũ dưới quê tao ở đi," Trần Khánh nói, "Cho mày thêm con gà mà nuôi…"
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn gã.
"Gà thật!" Trần Khánh nói, "Gà, gà cục tác cục tác ấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!