Chương 7: (Vô Đề)

Tiếng còi alarm hú ầm nhà làm tôi tỉnh giấc trong

bàng hoàng. Tiếp theo có tiếng súng nổ chát chúa sau nhà. Tôi vội ra cửa sổ, nhìn xuống vườn sau. Có những vệt đèn pin chiếu sáng ở lùm cây góc

vườn.

- "Chết chửa...!" Tôi chợt nhớ tới Dân và khẩu súng hắn cho tôi

coi mấy bữa trước... "Đã có đứa bị hắn bắn trúng rồi... Rắc rối lắm

đây... dù là một tên trộm đi nữa, cũng không ổn chút nào".

Có tiếng điện thoại reo. Chắc từ công ty alarm hoặc cảnh sát

gọi. Tôi quay lại, nhà tôi cũng đang thở dốc vì kinh hãi. Tôi nói nhanh:

- Chắc tụi Trible A, em bảo nó mình đang kiểm soát lại nhà cửa,

nếu sau năm phút mình không gọi lại thì nó báo cho cảnh sát. Để anh

xuống vườn xem sao.

Tiếng hú của alarm vẫn vang lên trong đêm vắng làm lòng tôi thực bồi hồi khó chịu. Tôi chạy nhanh xuống thang gác, tắt vội alarm rồi

phóng ra vườn. Tôi gặp Dân ở lối đi, nên hỏi ngay:

- Gì thế? Có sao không?

- Chết rồi!

Tôi hoảng quá, hỏi lại:

- Trời, bỏ mẹ rồi... đứa nào vậy?

- Không, con mèo!!!

Tôi vừa ngạc nhiên, vừa mừng. Dân kéo nhanh tôi ra góc vườn. Ánh đèn pin bật sáng, rọi trên mình một con mèo đen rất lớn, như một con

mèo rừng... đầu nó bị đạn vỡ tung, máu chảy lênh láng. Thằng cha bắn tài thực... cả một đời binh nghiệp có khác.

Trong khi đó, Dần đầu cúi thấp, khẽ nói:

- Ông cảm phiền nhé... Tôi làm việc thực thiếu suy nghĩ.

Chuyện đã thế, tôi cũng đỡ bực dọc, nên nói:

- Thôi, không sao, để tôi vào gọi lại cho tụi Trible A, không cảnh sát nó tới đây bây giờ...

Chúng tôi yên lặng vào nhà.

Trong khi tôi nói điện thoại thì Dân đứng nhìn ra ngoài vườn

sau, coi bộ nghĩ ngợi điều gì. Sau khi giải quyết mọi chuyện êm xuôi,

tôi quay sang Dân. Thấy tôi, Dân khẽ đẩy cánh cửa sau cho dịch rộng thêm ra, như muốn phân trần điều gì. Không nỡ để hắn nghĩ ngợi vì việc làm

gần như vô thức vừa qua, tôi an ủi:

- Thôi, không sao...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!