Phía nam Đà Lạt, trên đường đi đèo Ngoạn Mục, chùa Sư Nữ chênh vênh trên sườn đồi.
Người thiếu phụ tạ từ sư bà, trở gót. Cánh cửa tam quan sơn mầu
son vừa khép lại sau lưng. Chiều xuống. Ánh nắng vàng chỉ còn đọng trên
một phần những bậc xi măng mầu xám ở trên này. Phần dưới kia đã mờ tối.
Lối xuống nhỏ lại dần tới tận chân đồi.
Người đàn bà còn trẻ. Đôi má mịn màng hây hây, làn da đẹp nổi
tiếng của các kiều nữ Đà Lạt. Đôi mắt đen láy, thực buồn. Nàng đang có
tâm sự. Cửa Phật là nơi nàng thổ lộ tâm tình. Là nơi bấu víu cuối cùng
của cuộc đời. Cầu xin Trời Phật độ cho chồng con, cho thân phận côi cút
còn kẹt lại ở quê nhà.
Nàng thực bơ vơ giữa nơi quê hương mà lòng như một sa mạc quạnh
hiu. Dưới kia, trại Hầm sương chiều giăng mắc. Từ đây nhìn xuống, thung
lũng mận mơ trắng xóa hoa xuân. Mấy mái nhà ngói đỏ ẩn hiện trong lùm
cây xanh đậm màu. Nhà nàng nhỏ xíu, ở xa tít bìa rừng phía đông. Trong
đó, giờ này chẳng còn ai. Chồng xa từ lâu. Hai đứa con đã gửi đi chui.
Nàng cũng đang sửa soạn cho một chuyến liều mạng. Rừng mận nhà nàng thì
đành bỏ lại.
Tiếng thở dài nhẹ nhẹ vang lên trong chiều vắng. Người thiếu phụ khẽ đến những bước chân lơ đãng, bỏ dần sau lưng 138 bậc thềm xi măng.
Trời lạnh sương mù tạt qua trước mặt, con đường đất đỏ vắng ngắt. Những
gốc mận dại mọc hoang hai bên đường nở đầy hoa trắng như tuyết pha. Nàng ngậm ngùi nhớ lại những ngày thơ mộng xa xưa. Đôi mắt người đẹp đất Đà
Lạt trăng mơ. Tất cả rồi cũng đã qua đi như một giấc mộng. Nhưng kỷ niệm êm đềm sẽ muôn đời không phai. Nàng thương từ ngọn cây, cọng cỏ, từ đại lộ phố thị cho tới con đường viền cỏ xanh dẫn vào rừng cây trái. Người
chồng thương yêu trao thân gửi phận. Một thời hoa bướm nhân tình. Thành
phố của tình yêu, của trăng, của hoa, của đồi thông bốn mùa xanh ngắt,
của hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, những ngọn thác ân tình. Nay mai, một
chuyến đi vô cùng nguy hiểm lênh đênh, mong tới một chân trời xum họp.
Nàng hồi hộp, lo sợ. Tương lai mịt mờ và đầy bất trắc.
Bỗng có tiếng cười khan ở đàng trước mặt. Nàng nhìn lên. Một
bóng áo vàng ngạo nghễ chặn ngang đường. Nàng run sợ. Nó đã theo mình từ lúc nào. Tên công an ở đồn phía trên chùa Sư Nữ. Thằng đàn ông đểu giả
đã bám nàng mấy lúc gần đây.
Con đường độc đạo khiến nàng không lối thoát. Bối rối. Sợ hãi tột cùng. Đường quá vắng vẻ. Thực ác. Định mệnh thực ác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!