Chương 3: (Vô Đề)

Có tiếng chân rất nhẹ xéo trên lá khô trong vườn ... Tôi vội ngửng đầu

lên, như thoáng thấy bóng ai vừa qua trước mặt ... nhưng định thần thì

chẳng thấy gì cả ... Vườn vẫn vắng vẻ, ánh trăng hạ tuần vàng vọt lẫn

khuất sau ngọn thông già ...

Nỗi ám ảnh cứ theo tôi hoài ... Người con gái một lần đã làm tôi xúc động đến độ không lúc nào không nghĩ đến nàng. Khuôn mặt đó, giọng

nói đó, mơ hồ như đã gặp từ ở đâu đây ... mà ký ức đã không thể giúp tôi hồi tưởng lại được.

Trời vào thu năm ngoái, mùa này, nắng đã tắt từ rất sớm, sương

mù bao phủ từng ngọn cây trong vườn. Gió như đọng lại từng giọt, từng

giọt rơi rụng quanh đây, trên mái ngói, trên đống lá khô, rồi khua động

đến tận cửa hồn tôi ... Và trong một đêm, nàng đã đến, nàng đến trong

một giấc mơ vô cùng diễm ảo, một giấc mơ mà hình ảnh muôn ngàn lần không thể quên của một thời xa xưa, của một thời mà mỗi kiếp người chỉ có một lần ... Giấc mộng đầy những ấn tượng tưởng chừng như đã ngủ vùi trong

tiềm thức ... Gió, gió rất nhiều ... từng cơn hiển hiện như một giòng

thác lũ với những hình ảnh có thực, vật vã, cuốn hút. Và lá khô, những

đụm lá khô ... vương đầy khắp nơi, vàng một màu tưởng như nhiều vô vàn.

Tiếng xạc xào ... từng chập xao động trước gió ... Quán vắng Sing Sing

và một góc phố đường Phan Đình Phùng ... Những hàng me rũ rợi đường Trần Quý Cáp ở bên kia khoảng nhìn ... và những ray rức đợi chờ ... Rồi điều quan trọng, điều quan trọng là nàng, nàng đã đến. Những bước chân vội

vã ... những chiếc lá khô nhảy múa dưới gót giày hấp tấp. Ấn tượng của

tiềm thức đã khơ động thành hình ảnh, tuy mơ hồ nhưng thấy được, nhận

biết được một cách thực sự bằng lý trí, dù chỉ chập chờn trong một giấc

mộng ... Khánh Lan ... Khánh Lan! ! !

Tôi đã viết về Khánh Anh với tất cả tâm hồn, với những trìu mến, với những rung động thực tình. Từ một thoáng hiện về trong đên trăng

hôm nào qua một giấc mộng với những gần gụi tưởng như thực. Khánh Lan đã không còn là một nhân vật tưởng tượng của một sắp đặt tiểu thuyết,

nhưng Khánh Lan đã sống động như muôn vàn thiếu nữ mà tôi có thể được

gặp trên những nẻo đường thành phố. Vì thế, mười hai truyện trong tập Cỏ ma, Khánh lan là truyện mà tôi ưng ý nhất.

Có những buổi đi chợ cuối tuần, hoặc trong những đêm nghe nhạc

tại một quán cà phê quen, tôi như thoáng thấy bong nàng ở đâu đó, tha

thướt, duyên dáng ... nhưng đến gần hơn, lại chỉ là một thiếu nữ tầm

thường, xa lạ.

Lạ nhĩ ... Tôi có cảm tưởng như Khánh Lan chỉ hiển hiện trong

một giây phút ngắn ngủi chỉ vừa đủ để tôi nhận ra sự hiện hữu của nàng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!