- Allô, ông Linh hả?
Tôi nhận ra tiếng của Mạnh. Gớm, hôm nay cu cậu ăn nói chững
chạc thế... Chả bù mọi khi, mỗi lần nhắc ống điện thoại lên là một điều
này Ma Cỏ, hai điều này ma cô... là những tên thân tình mà bạn hữu
thường dùng để gọi đùa tôi.
Tôi cũng lấy giọng nghiêm chỉnh để trả lời:
- Dạ, tôi nghe đây.
Bên kia, Mạnh chậm rải, nói:
- Này, ông cụ mất rồi...
Có lẽ đây là một tin mừng chăng?
Ba của Mạnh bị hôn mê đã hơn năm tháng nay. Bạn bè ai cũng ái
ngại cho gia đình hắn. Ông cụ sống dở, chết dở làm cho con cái mệt vô
cùng. Trong những ngày này, bệnh nhân chỉ sống nhờ những phương tiện trợ sinh y khoa như máy hô hấp, những bịch nước biển được truyền liên
tiếp... Nếu lấy những dụng cụ y khoa này ra, bệnh nhân sẽ trút hơi thở
liền. Nằm nhà thương vừa tốn phí, anh em Mạnh lại phải thay phiên nhau
túc trực săn sóc ngày đêm, nhiều khi nhỡ dở cả công ăn việc làm... mà
tình trạng cụ lại hoàn toàn vô vọng, chỉ nằm chờ chết thôi. Tuy nhiên,
không ai dám quyết định để bác sĩ thôi cung cấp phương tiện trợ sinh để
cụ ra đi. Tôi cũng đã vào thăm cụ nhiều lần, trông thực tội nghiệp. Bây
giờ, được tin cụ mất, tôi thực tình thấy đáng mừng... Nhưng chẳng lẽ lại nói: "Tao chia vui với mày nhé!" sao? Vì thế, tôi cũng lấy giọng trang
trọng, nói:
- Mạnh, mình gửi lời chia buồn cùng gia đình bên đó nhé.
Giọng Mạnh buồn buồn:
- Cảm ơn Linh.
- Cụ hiện nằm ở đâu?
- Ở nhà đòn Mission đường Reed đó.
- Biết rồi. Tối nay tôi sẽ lại đó với cậu.
Mạnh như nhớ ra điều gì, hỏi:
- Khuya nay cậu có rảnh, ở lại muộn một chút với tôi được không? Chã là mình phụ trách canh xác cụ tối nay. Mấy ông anh chưa xin phép sở làm...
Tôi không ngần ngại nhận lời liền:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!