Thung lũng Hoa Vàng đã tràn đầy nắng mới, thứ nắng mỏng như tơ, lung
linh trong đám lá non mới bung, như vòng tay đưa hơi ấm vào cái lành
lạnh êm dịu của những ngày cuối xuân.
Xưa kia, ở ngoài Bắc, nắng này đã có một cái tên rất nên thơ:
Nắng hanh vàng. Những cô gái đã đưa những tấm áo nhung ra hong nắng để
sửa soạn cất lại vào tủ dành cho mùa đông năm tới. Các bà mẹ quê đưa đàn con ra ngồi bên hè chải đầu bắt chấy.
Năm năm tư, khi di cư từ Bắc vô Nam, người di cư đã bực bội
không ít vì cái khí hậu hai mùa của miền đất mới. Nhưng mấy năm sau,
bỗng miền Nam thời tiết thay đổi, có những ngày cũng lạnh như khí thu
ngoài Bắc: buổi sáng sớm phải mặc thêm áo len mỏng, chiều về, các cô có
thể diện áo nhung, quàng khăn "soirée" đi dạo phố Bonard, các cậu có dịp thả hồn thơ bên ly cà phê trong Givral, La Pagode hay tình hơn trong Cà Phê Gió Bắc đường Phan Đình Phùng để ngắm dáng mai gầy của cô chủ quán
tóc đen dài và mượt như mây. Nhiều người Nam bảo người Bắc di cư đã mang cái lạnh miền Bắc vô Nam. Thế ra đến khí hậu cũng biết chọn tự do sao?
Và từ đó, Saigon cũng có Nắng Hanh Vàng. Nắng Hanh Vàng như quả mận trái mùa, quý nhưng èo ọt, chát chua.
Hôm nay, ngồi ở góc phố này, nhìn những bóng nắng phơi phới
ngoài đường phố, tôi bỗng nghĩ tới cô em gái tôi, con bé khốn khổ mà
trong cái đời sống chật vật đảo điên ở xứ này, có mấy khi được ai nhắc
tới.
Viết về người yêu thì ngàn lần không hết bâng khuâng, viết về
trăng Thu thì bao bài thơ cũng vẫn còn lai láng, dạt dào! Nhưng muốn
viết về em gái của mình thì thực chẳng biết viết gì. Thân thiết, kề cận
đấy, nhưng cũng dửng dưng xa cách đấy. Kỷ niệm thì giản dị, bình thường. Nó thiếu cái day dứt, buồn phiền đớn đau. Nó không đủ để ghi những nét
đậm muôn đời khó phai thì làm sao có sức rung động lòng người. "Lời vui
khó nói, điệu buồn dễ hay" là vậy.
Rồi một ngày vui, đối với tôi bây giờ, những ngày xa xưa còn ở
quê nhà, dù là những ngày đau khổ nhất, cũng vẫn là những ngày vui, hai
anh em tôi tình cờ ngồi bên hiên nhà nói chuyện văn thơ. Nó chẳng bao
giờ tâm sự với tôi cả, chẳng bao giờ ngồi bên tôi lấy mười phút, trừ
những đêm bận rộn canh bánh chưng vào những ngày cuối năm. Bỗng hôm ấy
nó đã nói chuyện riêng với tôi hàng giờ.
Câu hỏi đầu tiên tầm thường và ngớ ngẩn, lúc đó tôi nghĩ thế, về từ của một bản nhạc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!