*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước dùng xương đậm đà, hương thơm quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách trong tiệm, những chiếc hoành thánh được gói bằng kỹ thuật đặc biệt sau khi thả vào nồi thì sủi bọt khí, bề mặt bóng bẩy, kết cấu mềm mại như muốn tan chảy trong nước dùng.
Trần Túy không thể chờ đợi thêm, lập tức đưa những chiếc hoành thánh nhỏ vào miệng, ăn liên tiếp vài cái rồi húp một ngụm nước dùng, cảm giác thoải mái dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, máu huyết cũng được lưu thông.
Hoành thánh vào miệng trơn mềm, nhân vừa đủ vị mặn ngọt, có thể cảm nhận được mùi hẹ thoảng qua, hòa quyện với những cọng hành băm tươi xanh nổi trên bề mặt nước dùng.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn và thư giãn của người đối diện, Tần Phong cảm thấy những suy nghĩ đang nhảy nhót trong đầu đang dần trở lại vị trí ban đầu.
Từ phản ứng của Trần Túy cách đây vài phút, anh biết mình đã quá nóng vội. Ban đầu tưởng rằng lời mở đầu "kể khổ" này sẽ không sai, không ngờ lại có người không thèm nể mặt.
Đối với Tần Phong, Trần Túy là một câu đố hóc búa. Lòng hiếu kỳ và h*m m**n chiến thắng thôi thúc anh muốn tìm ra đáp án. Nhưng mỗi lần gần tìm ra câu trả lời thì tờ giấy nháp lại bị xé toạc, buộc anh phải làm lại từ đầu.
Quả thật là khó giải.
—
Trần Túy ăn rất nhanh, giống như sự dứt khoát không chần chừ khi làm việc. Cô đang rót thêm trà cho cả hai thì nghe thấy Tần Phong lên tiếng.
"Thế nào, có hài lòng không, chef?"
"Rất ngon." Trần Túy gật đầu, Tần Phong ngồi đối diện lại cảm nhận được ánh sáng từ trong mắt cô.
Anh trở nên dịu dàng hơn, đẩy đĩa trước mặt về phía trước: "Thử món này đi, thịt heo chiên giòn cũng rất ngon. À, em có ăn cay được không?"
"Có." Trần Túy trả lời rồi gắp một miếng, sau đó với tay về phía chén sốt bên cạnh: "Cái này là gì, chấm với cái này à?"
"Dầu ớt. Đây cũng là một sự kết hợp tiêu chuẩn, giống như…" Tần Phong suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ví dụ: "Giống như gan ngỗng và nước sốt cam trong ẩm thực Pháp."
Trần Túy ngay lập tức hiểu được lời mô tả này rồi cười khẽ. Cô ăn xong một miếng sườn rán, rồi uống thêm hai ngụm canh hoành thánh. Nhìn thấy trong bát chỉ còn lại vài miếng hoành thánh ít ỏi, cô ngẩng đầu hỏi Tần Phong: "Anh có ăn được thêm nửa bát nữa không?"
Nhìn thấy trong mắt cô ánh lên chút khao khát, trái tim Tần Phong như bị móng vuốt của con mèo cào nhẹ, nhưng người này rõ ràng là một động vật máu lạnh.
"Gọi thêm một bát thì em ăn không hết sao?" Trần Túy lắc đầu, Tần Phong cười nói: "Vậy chúng ta gọi thêm một bát nữa, tôi sẽ share với em."
"Được, cảm ơn." Trần Túy nhìn vào mắt anh, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Một xuất hoành thánh tiếp theo được mang lên, chủ tiệm còn chu đáo chia thành hai bát. Trần Túy cầm điện thoại chụp một bức ảnh.
Tần Phong chỉ nghĩ rằng cô muốn lưu lại kỷ niệm, hoặc đăng lên mạng xã hội, kết quả là vài phút sau, người này cứ nhìn điện thoại rồi cười. Cô không động đũa, dường như lúc này trò chuyện mới là việc quan trọng hơn.
Anh nhíu mày, cố tỏ ra thản nhiên rồi hỏi: "Tám với ai mà vui vẻ thế?"
"Tiểu Niên." Trần Túy không ngẩng đầu cũng không né tránh mà trả lời thẳng: "Cậu ấy đang dỗi, nói rằng chúng ta ra ngoài ăn khuya mà không dẫn cậu ấy theo."
"Vậy à." Tần Phong nhướng mày, sắc mặt dịu lại. Anh cười nói: "Hôm nay cậu ấy phải về sớm, em bảo Tiểu Niên là lần sau lại dẫn cậu ấy đến."
"Ừm." Trần Túy đáp bừa một câu rồi tiếp tục gõ vào màn hình.
Tần Phong đang thảnh thơi húp nước dùng rồi chợt mở miệng: "Chỉ xét tính cách của em và Tiểu Niên, tôi không nghĩ hai người có thể có mối quan hệ thân thiết như vậy."
Trần Túy ngừng tay, suy nghĩ vài giây rồi đồng ý: "Tôi cũng chưa từng nghĩ đến."
Người đặt câu hỏi cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, nên cũng sửng sốt.
"Vậy ban đầu hai người đã làm thân với nhau như thế nào?" Tần Phong hỏi.
Trần Túy hồi tưởng rồi trả lời: "Bởi vì cậu ấy rất thích bám người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!