Chương 8: MÓN THỨ SÁU: HOÀNH THÁNH CỦI THANH (I)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoạt động thử nghiệm tuần đầu đã thành công, Trần Túy đã thực hiện lời hứa bằng cách biến số bít tết còn lại trong tuần thành bữa ăn cho nhân viên.

Mấy cô gái nhí nhảnh trong đội ngũ phục vụ đã vui mừng nhảy nhót, ban đầu định ôm bếp trưởng một cái thật chặt, nhưng chưa kịp lại gần đã rụt lại. Bếp trưởng vốn đã có vẻ khó gần, giờ lại đang nhíu mày đứng trong góc, họ thực sự sợ cô vô tình chém xuống, lại làm ai đó bị thương.

"Quản lý Tần, bếp trưởng Trần Túy không sao chứ?"

"Hử? Có chuyện gì vậy?" Tần Phong nhìn về phía Trần Túy, người này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, đúng là có vẻ không dễ gần.

"Có phải chúng em đã làm sai điều gì không, em thấy hơi lo, mà bếp trưởng đã làm đồ ăn cho chúng em, chị ấy còn chưa ăn một miếng nào!"

"Thật sao?" Tần Phong dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để xoa dịu: "Các bạn đừng nghĩ nhiều, bếp trưởng đang bận việc khác."

"Ơ? Quản lý Tần, sao anh cũng chưa ăn tối vậy?"

Tần Phong chỉ tay vào hộp đựng bên cạnh, cười nói: "Của tôi ở đây, tôi cầm về để tối ăn."

Cô gái như hiểu ra điều gì, lập tức che miệng cười.

"Ôi… vậy à, thế thì quản lý Tần, anh về sớm nhé, chúng em đi trước đây!"

"Được, trên đường về nhà cẩn thận nhé, hẹn gặp lại tuần sau."

Tiễn hết toàn bộ nhân viên trong nhà hàng, Tần Phong tắt đèn ở khu vực tiếp khách rồi bước vào bếp, lượn lờ đến bên Trần Túy.

"Bếp trưởng của chúng ta đang tính toán gì thế, sao lại có vẻ yêu hận tình thù như vậy?"

Trần Túy thở hắt ra: "Toán học." 

Cô dùng bút chọc vào trán: "Chi phí nguyên liệu đã tính mấy lần mà vẫn thấy hơi lạ."

"Có cần giúp không? Tôi khá ổn về phần tính toán."

"Không cần, về nhà tôi sẽ tính lại." Trần Túy gập lại tập tài liệu, hỏi anh: "Đi không?"

Hiếm khi thấy động vật máu lạnh chủ động gần gũi con người, Tần Phong lấy làm bất ngờ, vì vậy buông lời trêu cô: "Đi đâu vậy?"

Trần Túy dừng bước, quay đầu hỏi: "Không phải đi ăn hoành thánh sao?"

"À…" Tần Phong nhấn nhá âm điệu: "Vậy là vì bữa hoành thánh này, mà em không ăn tối sao?"

Thấy trong mắt Trần Túy hiện lên vẻ không dám tin, Tần Phong cười thầm, nhưng không đoán được cô lúc này muốn nói "Vậy tôi không đi nữa" hay nhắc nhở anh "Bây giờ vẫn chưa tan ca"? 

Chờ hai giây, Trần Túy dùng bút chọc vào hộp cơm của Tần Phong, "Anh cũng vậy mà." Giọng điệu như thể đã trả lời một câu hỏi vô lý nào đó.

"Tôi…" Tần Phong nuốt nước bọt, nét mặt chuyển sang nghiêm túc: "Ừ, tôi cũng vậy."

Cởi bỏ bộ đồng phục bếp và sự căng thẳng suốt một tuần lễ, Trần Túy thay một chiếc váy len dài đến mắt cá chân, không phải kiểu dáng ôm sát nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được vóc dáng tinh tế. Cô buộc tóc ra sau một cách tùy ý, toàn thân như được giải phóng.

Ra ngoài đón ánh trăng đầu tiên của tối nay, Trần Túy nhìn thấy chiếc xe G

-Class màu đen cách đó không xa. Đây là lần thứ ba cô ngồi xe của Tần Phong, lần này nghiêm chỉnh hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Cô "quen tay hay việc" mở cửa ghế phụ. Cùng lúc đó, Tần Phong đặt điện thoại xuống, nhìn sang bên cạnh rồi nhướn mày: "Chef, tan ca mà ăn mặc như vậy là định đi hẹn hò à?"

Ăn mặc như vậy? Trần Túy cúi xuống, xác nhận đây chỉ là bộ đồ mình tùy tiện lấy từ ngăn trên cùng của tủ quần áo. Cô không muốn đáp lời, chỉ thả lỏng dựa lưng vào ghế, tựa đầu vào cửa sổ rồi bâng quơ "ừm" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!