Chương 6: MÓN THỨ TƯ: BÍT TẾT TIÊU ĐEN KIỂU PHÁP (III)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người đều nói rằng việc tập luyện cường độ cao mang lại cảm giác thỏa mãn tương đương với việc thỏa mãn h*m m**n t*nh d*c. Kể từ khi Trần Túy đam mê tập gym, cô đã dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi ở phòng tập và hiếm khi chủ động giải quyết nhu cầu của mình bằng những cách khác.

Việc giải phóng t*nh d*c đối với cô giống như "cheating day" của những người tập gym, dùng một bữa ăn trong cheat day[9] để thỏa mãn cơn thèm ăn thực phẩm nhiều calo. Còn những thành phần chính trong cuộc sống lại là protein chất lượng cao, rau củ và ngũ cốc thô giàu chất xơ, điều mà hầu hết mọi người đều ngại ngần.

[9]Cheat day hay cheat meal, thường được gọi là "ngày ăn thả ga" hoặc "bữa ăn thả ga". Không có khái niệm học thuật cố định nào, ý nghĩa ngày này chỉ là trong chế độ ăn kiêng giảm mỡ liên tục, thỉnh thoảng bạn có thể "thả lỏng" và ăn một bữa ăn giàu calo vào ngày đó. Và người ta nói rằng thỉnh thoảng ăn một bữa lớn như vậy sẽ giúp giảm cân hiệu quả hơn. Buồn chán nhưng vẫn tự tìm niềm vui, đó là nhận thức mà Trần Túy luôn có về cuộc sống của mình.

Nhưng kể từ khi gặp Tần Phong ở quán bar tối hôm đó, kim tự tháp dinh dưỡng mà cô duy trì bấy lâu nay có dấu hiệu sụp đổ. Những thực phẩm ở đỉnh kim tự tháp đầy cám dỗ, luôn xuất hiện trước mắt cô, muốn kéo cô cùng giải phóng bản năng.

Cũng như tối nay, Trần Túy dường như đã sớm dự đoán được những gì sẽ xảy ra trong xe, thế rồi cô vẫn đi theo. 

Đó là chiếc xe mình thích, cũng là mùi nước hoa mình thích, vì vậy cô cũng chấp nhận nụ hôn này. 

Cô luôn miệng nói "công tư phân minh", nhưng cảm giác lại phân tách từng chữ thành "thời gian riêng tư", ghi nhớ mùi hương của người này. Hai đôi môi chạm vào nhau, cơ thể cũng khao khát được anh chạm vào. 

Mình lại mâu thuẫn hơn cả người trước mặt. 

"Tequila, em để tóc xõa trông rất đẹp." 

"Đồng phục bếp cũng rất hợp với em."

Trần Túy bị hôn đến choáng váng, nhưng trước lời khen trực diện của Tần Phong, cô lại không để tâm lắm.

Người này có thể dỗ dành cả bà chủ khó tính và khách hàng của chị ấy, lại còn rất nhẹ nhàng và có chừng mực khi lần đầu làm chuyện đó với cô, có lẽ anh chính là người khéo léo như vậy, những điều khó diễn đạt với người khác lại trở nên dễ dàng với anh.

So với những lời nói hoa mỹ, Trần Túy lại hơi nhớ về bản năng hoang dã được chôn giấu trong xương tủy của anh.

"Áo sơ mi của tôi ướt rồi, có thể qua chỗ em đổi cái khác được không?"

Sau khi hôn xong, Tần Phong không rời đi, anh chôn đầu vào cổ Trần Túy, khẽ khàng cọ vào tóc cô mà nói chuyện, hai người thân mật như đêm hôm ấy.

Trần Túy bị những sợi tóc làm cho ngứa ngáy, cô rụt cổ lại, đẩy anh ra một chút rồi nói: "Lái xe đi."

Mắt Tần Phong hơi động, ánh trăng lướt qua, trong mắt anh chứa đầy ý cười khi khởi động xe.

Đường phố vào giữa đêm thông thoáng, hai người càng lúc càng gần khách sạn.

Hai bên là những tòa nhà cao tầng, bóng cây lướt qua, Trần Túy chìm đắm trong bầu không khí mập mờ chưa tan biến… để suy nghĩ về quy trình phục vụ món ăn ngày mai.

Vì vậy, khi Tần Phong đỗ xe xong, chút h*m m**n bị k*ch th*ch bởi hormone của cô đã tan biến hoàn toàn, trong đầu chỉ còn lại thời gian biểu chính xác từng phút cho ngày mai.

Cô tỉnh táo lại vì Tần Phong chạm vào tóc cô.

"Ngủ rồi à?"

"Ừm?" Trần Túy ngẩn người mất một giây: "Chưa."

Hóa ra đã đến khách sạn rồi.

Lúc này có vẻ như "mũi tên đã lên dây", huống chi người trước mặt còn đang mặc áo sơ mi ướt nửa. Vì vậy, trong lòng cô thầm thở dài, chủ động xuống xe: "Đi lên với tôi đi."

Tần Phong không ngờ cô lại quyết đoán như vậy, rõ ràng vừa rồi thấy trên mặt cô không còn chút d*c v*ng nào, lại khôi phục sự xa cách "công tư phân minh", giờ đây lại mời anh lên. Sự tò mò trong lòng đã lớn hơn h*m m**n thể xác, Tần Phong khóa xe lại, muốn đi theo để tìm hiểu.

Hai người suốt dọc đường không nói gì, Trần Túy như người vừa bị đánh thức giữa giấc mơ, cứ ngơ ngác không biết đang nghĩ gì. Tần Phong cũng không chủ động tìm đề tài, trong lòng nghĩ có lẽ một lát nữa sẽ không vào được phòng.

E rằng sẽ bị chặn ngay ở cửa, rồi lại bị ném cho một chiếc áo sơ mi, đối phương sẽ lạnh lùng nói: "Tôi trả áo sơ mi cho anh rồi đấy, anh về đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!