Chương 52: MÓN THỨ BA MƯƠI: TIRAMISU (Hoàn chính văn)

Khoảng hai, ba giờ chiều, vào thời điểm nóng nhất trong ngày, tiếng nhạc đám cưới cứ vang vọng trên bãi cỏ ở một vùng ngoại ô Paris nào đó.

Trên bãi cỏ rải đầy cánh hoa hồng trắng, cuối con đường là một đình nghỉ chân bằng gang trắng, mặc dù Trần Túy không hiểu lắm, thiết kế rỗng hoàn toàn như vậy thì làm sao có thể gọi là "đình" được.

Ở phía bên kia, lối vào khu vực tổ chức đám cưới chính có một quầy tráng miệng, bên cạnh bày hai tháp bánh su kem và tháp macaron lòe loẹt, tiếp đến là chiếc bánh kem chính của đám cưới nằm ở vị trí trung tâm.

Thời điểm tới nơi, Trần Túy hơi ngạc nhiên, cô đã làm rất nhiều đám cưới ở nhà hàng, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy người Pháp tổ chức đám cưới với không giản dị như vậy.

Hiển nhiên người trải đời như Tần Phong không phản ứng gì, anh nói rằng rất nhiều đám cưới trong nước hiện nay đều có quy mô như thế này, thậm chí quà đáp lễ cho khách còn được đặt riêng, rất hoành tráng.

Trần Túy không bình luận gì, lặng lẽ lùi về vị trí khuất nhất, cả hai im lặng đứng ở một góc chờ Steven.

Chiêm ngưỡng bãi cỏ đầy khách khứa, cô thực sự cảm thấy hối hận, đúng là không nên đồng ý làm phù dâu, vẫn là đánh giá quá cao khả năng chấp nhận đám đông và giao tiếp xã hội của mình.

Nhưng đồng thời, tâm trạng của Tần Phong cũng chẳng khá hơn là bao.

Anh chắc chắn rằng đây là một cảnh tượng vô cùng lố bịch. Rõ ràng mấy ngày trước còn một mình dằn vặt, nghiến răng nghiến lợi, hôm nay lại đi cùng bạn gái hiện tại đến dự đám cưới của bạn trai cũ của cô ấy.

Tối hôm đó, sau khi biết rõ mọi chuyện, anh cố gắng giấu sự lúng túng, muốn lập tức trốn khỏi chuyện này, nhưng không ngờ chú rể lại quá nhiệt tình, rõ ràng là mối quan hệ "tình địch", nhưng lại cư xử như anh em ruột thịt, nhất quyết mời anh đến dự đám cưới của mình.

Tần Phong vốn định từ chối một cách lịch sự, nhưng liếc nhìn Trần Túy bên cạnh đang xem náo nhiệt mà không nói gì, anh vốn thích thử thách bản thân nên đành đồng ý.

Hiện tại cả hai đều ở trong tình thế cưỡi trên lưng hổ, chỉ là sau khi Steven đến, có thể chắc chắn rằng tình trạng của Trần Túy còn tệ hơn.

"Sao rồi, Tequila, căng thẳng không?"

Trần Túy nhìn đám đông đang dần lấp đầy bãi cỏ, khẽ thở ra: "Ổn thôi, dù sao thì cũng không phải tôi kết hôn."

Steven không cho là như vậy, anh ấy nhướng mày: "Nhưng em cứ nhíu mày mãi thôi."

Trần Túy liếc nhìn anh ấy, Steven khẽ làm động tác kéo khóa miệng.

Tần Phong cười nắm tay Trần Túy, anh nói: "Bữa tiệc nhân viên trước đây cũng không thấy em lo lắng như vậy."

"Trước đây vì có anh ở bên cạnh." Câu nói vô thức khiến cả hai đều sững người, nhanh chóng phá vỡ sự căng thẳng ngầm trong bầu không khí.

"Tequila, bên này sắp bắt đầu rồi, em đi theo anh đi."

"Được, em biết rồi."

Tần Phong gật đầu, cười với họ: "Đi nhanh đi."

Sau đó, anh và Steven cũng ngồi xuống ghế trên bãi cỏ, chờ đợi buổi lễ bắt đầu.

Tiếng nhạc đám cưới được báo trước hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng vang lên một cách nghiêm túc, Trần Túy với tư cách là phù dâu đi sau cô dâu, tay nắm chặt một chiếc hộp với vẻ mặt khó xử, cuối cùng cô lén lút đưa chiếc hộp đựng nhẫn cho phù rể bên cạnh khi không ai nhìn thấy.

Chứng kiến tất cả những điều này, Tần Phong suýt chút nữa thì bật cười, nghĩ thầm thật là làm khó người này rồi.

May mắn thay, đám cưới diễn ra suôn sẻ, sau khi trao nhẫn, Leo lập tức nhảy lên như một con khỉ, phát ra những âm thanh "ú hú" và "yohou", Tần Phong lặng lẽ hít một hơi.

Steven cũng nhận thấy sự bất lực của người bên cạnh, cười trong tiếng reo hò của đám đông, ghé sát tai nói nhỏ: "Có phải chưa từng thấy người nào phóng khoáng như vậy không?"

Tần Phong gật đầu, nhưng mơ hồ có một cảm giác quen thuộc, sau đó một khuôn mặt khác đột nhiên hiện lên trong đầu anh, sau vài giây suy nghĩ, anh cố gắng tìm một cách diễn đạt lịch sự nhất, "Có lẽ người hoạt bát nhất bên cạnh tôi cũng chỉ có Tiểu Niên thôi."

Steven lại chỉnh lại anh: "So với Leo, Tiểu Niên vẫn còn yên tĩnh hơn nhiều." Anh ấy nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm: "Hơn nữa Tiểu Niên còn rất có ý tứ."

Tần Phong thấy người bên cạnh bảo vệ như vậy, vội vàng gật đầu tán thành: "Đúng vậy, Tiểu Niên vẫn chín chắn hơn nhiều."

Vào khoảnh khắc này, anh đột nhiên cảm thấy thương cho bạn gái của mình, những thứ mà người mắc chứng sợ xã hội sợ nhất, Leo đều có cả, trách sao người này không lâu sau đã trở thành bạn trai cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!