"Này! Tequila, đừng ngồi đần ra thế!" Sơ Tiểu Niên nhồm nhoàm cắn miếng sandwich với vẻ mãn nguyện, đẩy cái kệ tinh xảo trước mặt về phía trước: "Ăn gì đi chứ!"
Trần Túy cuối cùng cũng hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình đã cầm cốc trà trước mặt ngẩn người hồi lâu. Cô cầm lấy một miếng sandwich, lại nhìn những món tráng miệng nhỏ xinh đẹp mắt trên kệ, cảm thấy đau đầu.
Một người chăm tập gym như cô chắc là điên rồi mới đồng ý ra ngoài uống trà chiều với Sơ Tiểu Niên.
Người đối diện sớm đã đọc được suy nghĩ của cô, cười khờ vài tiếng: "Thật ra gọi cậu ra là có chuyện quan trọng muốn nói đó!" Cậu ấy gõ lên bàn: "Tớ vừa hóng được một chuyện!"
"Chuyện gì?" Trần Túy hỏi cậu ấy một cách tượng trưng, ngay cả liếc mắt cũng không cho, vẻ mặt hiện rõ ba chữ "không hứng thú".
Sơ Tiểu Niên cũng không để ý, tự mình lên tinh thần, ngồi thẳng người rồi nói: "Cậu biết không? Leo sắp kết hôn rồi đó!"
Không khí giữa hai người lạnh đi một chút, Trần Túy bình thản đáp: "Tôi biết rồi."
"Hả? Cái gì cơ? Cậu biết rồi á?" Sơ Tiểu Niên sau khi ngạc nhiên thì bực bội khoanh tay trước ngực: "Được lắm Steven! Chuyện lớn như vậy mà không nói cho tớ trước!"
Huh? Sao lại lôi cả Steven ra.
Sau khi kịp nhận ra mình vừa nói gì, Trần Túy đính chính: "Không phải Steven nói cho tôi, là Leo tự nói."
"Ồ…" Sơ Tiểu Niên ngập ngừng: "Xin lỗi, tớ không biết cậu và người yêu cũ vẫn còn liên lạc."
Trần Túy nhún vai, uống một ngụm trà: "Cũng không tính là liên lạc, chỉ là thỉnh thoảng hỏi thăm nhau vài câu thôi."
"Vậy à…" Sơ Tiểu Niên chợt nghĩ đến gì đó, nhướn người về phía trước: "Đợi đã, vậy cái "ý tưởng" mà cậu nói với tớ hôm đó…"
"Leo muốn tôi về làm phù dâu trong đám cưới của anh ấy, tôi thấy cũng được, nhưng muốn bàn với cậu xem có cần thiết không."
Dù sao thì xin nghỉ phép năm vẫn phải báo với ông chủ một tiếng.
Lần này Sơ Tiểu Niên triệt để cạn lời. Cậu ấy không thể tin được mình lại hiểu lầm Trần Túy muốn về Pháp, và bỏ lỡ một cơ hội buôn chuyện đáng giá cả gia tài
Không chỉ vậy, hôm đó mình còn tức giận đến nỗi bỏ dở lại Crème brûlée caramel!
Nhưng chuyện này không thể trách ai được, là do cậu ấy không nắm bắt tốt ba cơ hội đó thôi.
"Vậy, vậy cậu nghĩ thế nào?" Sơ Tiểu Niên yếu ớt hỏi.
"Nghĩ thế nào cơ." Trần Túy nói ngắn gọn: "Nếu cậu duyệt đơn xin nghỉ, tôi sẽ về đó một tuần, đi nhanh về nhanh."
"Cậu thật sự định về làm phù dâu cho anh ta à…"
Trần Túy nhìn cậu ấy với vẻ mặt "tại sao không", chậm rãi nói: "Anh ấy tìm được bạn đời để kết hôn, tôi rất mừng cho anh ấy." Uống một ngụm trà, cô mới bổ sung: "Chủ yếu là bên Pháp cũng dồn lại một số việc, vừa hay có thể giải quyết cùng lúc."
"Má ơi! Tớ biết ngay mà…" Sơ Tiểu Niên âm thầm thương cảm cho Leo vài giây rồi nói: "Có gì mà tớ không duyệt chứ, nhà hàng này cậu không cần lo, Cảnh Phàn làm được." Nói xong, cậu ấy lại hỏi dò: "Vậy bên chỗ Tần Phong… cậu nói với anh ấy chưa?"
Nhắc đến người này, Trần Túy lại có chút phiền lòng.
"Chưa." Cô nói: "Nhưng Tần Phong đã biết rồi."
"Hả? Anh ấy biết bằng cách nào…"
"Anh ấy xem điện thoại của tôi."
"Má ơi!"
Sơ Tiểu Niên xoa ngực vài cái để trấn tĩnh lại, ngẫm nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng: "Vậy hai người cãi nhau vì chuyện này à? Rồi anh ấy đồng ý đi công tác một tuần thay chị tớ?"
Trần Túy không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!