Chương 48: MÓN THỨ HAI MƯƠI BẢY: BÒ HẦM RƯỢU VANG BURGUNDY (II)

Trần Túy bơi xong về nhà đã là giữa trưa, lúc cô tỉnh dậy Tần Phong không có ở nhà.

Tủ lạnh trống rỗng cả tuần nay, Trần Túy nghĩ, chắc hẳn anh đã đi siêu thị. Thế là cô cũng rời khỏi nhà đi đến phòng tập thể hình.

Kể từ lần trước, sau khi mẹ Tần Phong đến nhà, giữa hai người dường như có một khoảng cách vô hình. Vốn dĩ còn coi như yên ổn, nhưng tối qua tâm trạng Tần Phong thực sự không ổn.

Mà chính cô cũng chẳng khá hơn là bao, trong lòng luôn cảm thấy phiền muộn, có cảm giác bồn chồn không rõ nguyên do.

Cảm giác này rất tệ, cho đến khi ngâm mình trong nước lạnh, bơi qua bơi lại vài vòng mới xả được gần hết.

Trần Túy về đến nhà, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu vang đỏ. Cô quá quen thuộc với mùi này, người nọ quả nhiên đã bận rộn cả buổi trưa để làm món bò hầm rượu vang Burgundy[43], đúng là không biết mệt.

[44]Rượu vang Burgundylà thuật ngữ chung chỉ các loại rượu vang được sản xuất tại vùng Burgundy của Pháp. Loại rượu này nổi tiếng với sự thanh lịch, phức tạp và đặc trưng thổ nhưỡng. Chủ yếu được làm từ nho Pinot Noir, nó làm nổi bật những khác biệt tinh tế trong thổ nhưỡng của từng vườn nho. Với hệ thống phân loại nghiêm ngặt, từ cấp vùng đến cấp Grand Cru, nó đại diện cho những loại rượu vang chất lượng cao nhất trên toàn cầu và được mệnh danh là "Vua của các loại rượu vang Pháp"."

Về rồi à."

"Ừm." Trần Túy đi đến nhà bếp, Tần Phong liền đưa bột protein đã pha xong cho cô. Điểm này ngược lại không khác gì so với bình thường.

Cô liếc nhìn tình hình trong nồi, không tiếc lời khen ngợi: "Rất chuyên nghiệp, nhìn còn ngon hơn em làm."

Tần Phong cười, không nói gì, chỉ bảo Trần Túy đi tắm gội sấy khô tóc, lát nữa ra ăn cơm luôn.

Nửa tiếng sau, thịt bò đã chín, Tần Phong không múc ra mà bưng thẳng nồi tráng men ra bàn ăn, lót bằng một tấm lót cách nhiệt.

Chiếc nồi này xuất hiện ở nhà với tần suất khá cao, Tần Phong dù là hầm canh hay kho thịt đều dùng nó. Múc một ít cơm vào bát, Trần Túy háo hức thử một miếng thịt bò.

"Ngon lắm." Trần Túy nói: "Em luôn cảm thấy anh mới là người học nấu ăn."

Tần Phong nghe xong thì nhướng mày: "Em là đầu bếp mà lại nói thế, cứ cảm thấy như đang mỉa mai anh vậy."

"Không mà." Trần Túy cười, lắc đầu: "Đầu bếp như em ở nhà cũng không nấu cơm, toàn được anh "cho ăn"."

Trần Túy sử dụng thành thạo hai chữ "cho ăn", nhưng sắc mặt người đối diện lại không được tốt lắm. Anh dùng đũa khuấy bát cơm, im lặng rất lâu mới lên tiếng.

"Món này là khi làm việc ở Thụy Sĩ, một người Pháp đã dạy anh. Anh ấy nói với anh, thịt bò nên ướp với rượu vang đỏ trước một đêm là ngon nhất, như vậy hôm sau làm mới ngấm gia vị."

Trần Túy ngẫm nghĩ, nói: "Ừm, nhiều nhà hàng Pháp cũng sẽ làm như vậy." Cô không nhận ra sự dao động trong cảm xúc của người đối diện, vừa ăn thịt bò vừa nói: "Tối qua anh xuống ướp thịt bò từ lúc nào vậy?"

Rình rang như vậy mà cô lại không hề nhận ra.

Nhưng Tần Phong dường như không nghe thấy câu này, tiếp tục chia sẻ kinh nghiệm làm món này của mình: "Người đầu bếp kia còn nói, khi hầm thịt bò phải cho cả nồi vào lò nướng nướng ba bốn tiếng mới ngon, nhưng anh thấy phiền phức nên hầm trực tiếp trên bếp."

"Hầm trên bếp cũng vậy, trước đây nhà hàng của chúng ta đều hầm sẵn cả nồi." Trần Túy bổ sung: "Món này không quá cầu kỳ về phương pháp nấu, thực ra cũng không khác gì mấy so với các món bò hầm khác, chỉ là thay nước bằng nước dùng và rượu vang đỏ thôi."

"Vậy sao?" Tần Phong dừng động tác khuấy cơm, giọng nói có chút khàn khàn.

Lúc này Trần Túy mới thực sự nhận ra phản ứng khác thường của anh, cô đặt đũa xuống và hỏi: "Sao vậy?"

Trong lúc chờ đợi phản hồi, cô hồi tưởng lại mấy câu vừa rồi Tần Phong nói. Người này cứ liên tục nói về món bò hầm rượu vang đỏ mà người Pháp nào cũng biết này, dường như đang ganh đua với nó.

Trần Túy dù không đoán ra được ý đồ của anh, cũng cảm thấy kỳ lạ, thế là cô hỏi thẳng: "Anh muốn nói gì với em sao?"

"Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?"

Câu chất vấn buột miệng thốt ra khiến Trần Túy sửng sốt, cô ngẩn người vài giây, hỏi ngược lại: "Em nên nói gì?"

Tần Phong cười gượng như nghe được chuyện cười lạnh, rồi lại giả vờ vô tình nhún vai: "Ví dụ, nói về việc bạn trai cũ của em đã tìm em như thế nào, trước đây em đã làm cho anh ta một món ăn ngon đến nỗi anh ta nhớ mãi không quên ra sao, khiến anh ta nhớ nhung suốt mấy năm trời."

Không khí dường như đóng băng trước những lời nói này; thậm chí cả hai đều không nghe thấy tiếng thở của nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!