*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuần này, quản lý của La Tulipe lại được cử đi công tác, khiến đội ngũ nhân viên phục vụ của nhà hàng lại rơi vào tình trạng hoảng loạn không nhỏ.
Có lẽ vì sợ mắc phải những sai lầm trước đây, mọi người chủ động đến sớm để điểm danh, liên tục xác nhận số lượng món ăn trong ngày với đầu bếp.
"Bếp trưởng, cho tôi xác nhận lại một lần nữa, món chính ngoài gà Cordon Bleu và cá hồi, các món còn lại đều không giới hạn số lượng đúng không?"
"Còn nữa, món bò tartare khai vị hôm nay chỉ còn sáu phần, đúng không?"
"Đúng rồi, nếu khách muốn món tráng miệng được phục vụ riêng, chúng ta sẽ phải xuất hai hóa đơn nhé!"
Trần Túy từ khi vào bếp đã bị bao vây, cô trả lời từng câu hỏi được lặp đi lặp lại vô số lần. Chứng kiến bếp trưởng nói không ngừng nghỉ suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Cảnh Phàn không nhìn nổi nữa, chủ động tách đám đông để cứu cô, cho cô có thời gian uống ngụm nước.
Nghĩ đến việc cô và Tần Phong mỗi ngày chỉ giao tiếp bằng vài câu trước khi xuất món, cô không khỏi cảm thán, làm đầu bếp khó hơn nhiều so với tưởng tượng, quản lý đội ngũ bếp không chỉ đơn giản là kiểm soát việc xuất món. Nếu không có người quản lý đủ năng lực này, có lẽ cô đã sớm trốn về Pháp rồi.
Tu hết cốc nước, Trần Túy liếc thấy ánh mắt khác thường của Cảnh Phàn, cô nuốt nước bọt, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Không có gì đâu." Cảnh Phàn cảm thấy lúng túng, ho khan vài tiếng: "À, tối nay bữa ăn cho nhân viên ăn gì nhỉ? Đã lâu rồi chúng ta không ăn món Trung Quốc, hay làm chút cơm nhà đi."
"Được, tôi đi xem trong kho lạnh còn nguyên liệu gì." Trong kho lạnh, Trần Túy tìm thấy vài gói thịt đùi gà, quay lại thấy Cảnh Phàn cũng đi vào, cô hỏi: "Cơm gà teriyaki?"
Cảnh Phàn suy nghĩ vài giây, đi ra khỏi kho lạnh, khi quay lại thì cầm theo một gói lạp xưởng: "Tôi làm cơm nồi đất gà lạp xưởng được không?"
"Được." Trần Túy nói: "Nhưng nhiều người như vậy, dùng nồi đất thì có đủ để làm không?"
"Vậy thì tôi sẽ làm đơn giản thôi, dùng cái nồi lớn của chúng ta, chuyển sang làm cơm hấp nhé."
Trần Túy gật đầu: "Ừ, vậy thì phiền anh rồi."
Thấy cô sắp rời đi, Cảnh Phàn mở miệng nhưng lại không nói ra được lý do.
"Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?" Trần Túy đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi anh.
"À, không có gì đâu." Cảnh Phàn gãi đầu, cười khan hai tiếng: "Tôi đang nghĩ món cơm niêu này là món tôi nấu ngon nhất, tuần này Tần Phong không có ở đây thật đáng tiếc, haha…"
"À, không sao, lần sau làm tiếp." Trần Túy không nghĩ nhiều, quay lại bếp.
Ai ngờ vừa đến hành lang, đã bị người từ phía sau ôm chặt. Không cần nghĩ cũng biết người này là ai, Trần Túy vỗ cánh tay đang treo trên người mình: "Xuống đi, đồng phục bếp bị bẩn rồi."
"Ê! Rõ ràng là tớ sạch hơn bộ đồng phục của cậu mà!" Sơ Tiểu Niên bĩu môi, lùi sang một bên, tạo dáng một cách điệu đà: "Cậu thấy sao, đẹp không?"
"Hôm nay sao lại mặc vest, cậu đi dự tiệc à?" Trần Túy hỏi.
Sơ Tiểu Niên cười lớn hai tiếng: "Sai! Tớ là manager của tuần này!"
Trần Túy ngẩn người: "Hả? Cậu…"
"Thế nào, không ngờ đúng không?" Sơ Tiểu Niên nhìn quanh một lượt, ghé sát tai Trần Túy: "Thực ra là Tần Phong đã gọi điện cho tớ, bảo tớ nhất định phải đến, anh ấy nói nếu không thì cậu sẽ rất mệt."
Nói xong, còn nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Không ngờ cũng biết quan tâm người khác."
Trần Túy cười một tiếng: "Mấy ngày này cậu không ở bên Steven sao?"
"Anh ấy về quê thăm họ hàng, phải đến ngày kia mới về." Sơ Tiểu Niên nói.
Trần Túy nghe xong thì nhướng mày đầy ẩn ý: "À, bảo sao."
Sơ Tiểu Niên bỏ qua câu nói mát, huých nhẹ vào người cô: "Này, đúng rồi, Tần Phong dạo này thế nào?" Thấy người kia mặt mày nghi hoặc, cậu ấy bổ sung: "Vai và xương đòn ấy, lần trước anh ấy bị đánh không nhẹ đâu, vết thương trên mặt thì tớ thấy đã khỏi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!