*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong cuộc sống về đêm phong phú của Thượng Hải, chỉ cần bước ra khỏi một cánh cửa là đã từ một chốn ồn ào này chuyển sang một chốn ồn ào khác.
Chiều tối cảm nhận được cái lạnh của mùa xuân muộn, Trần Túy bước ra cửa sau, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi thức ăn hòa quyện trong không khí. Giống như những cục bột đã lên men, cũng giống như những chiếc tiểu long bao[7] có hương vị của lồng hấp.
[7]Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải. Nghe nói gần nhà hàng có một quán điểm tâm rất ngon, là các loại bánh bao được người Thượng Hải yêu thích, chỉ tiếc là cô đã không ăn sáng nhiều năm rồi.
Sơ Tiểu Niên bận rộn sắp xếp để đưa mọi người về nhà, "team building" cuối cùng cũng gần đến hồi kết, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Túy đang thong thả đi dọc theo con hẻm, bỗng dừng bước.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô và đôi mắt đào hoa sáng ngời của người nọ nhìn nhau. Người nọ dựa vào xe, đang nghe điện thoại, khi thấy cô thì gật đầu cười, vì vậy Trần Túy cũng gật đầu đáp lại.
Cô do dự không biết có nên vượt qua chướng ngại vật này để tiến lên hay không, thì người trước mặt đã kết thúc cuộc gọi, từng bước tiến về phía cô.
"Chef, còn nhớ tôi chứ?" Lại là giọng điệu nhẹ nhàng có chủ ý, khiến người ta cảm thấy hồi hộp, người này bình thường không nói như vậy. Trần Túy chỉ "ừ" một tiếng, người đó lại cười: "Nhìn phản ứng của cô hôm nay, tôi cứ tưởng cô đã quên tôi rồi chứ."
Hiện tại chỉ còn lại hai người họ, Trần Túy không còn tránh né nữa.
"Không." Cô nói: "Trước đây tôi đã chuyển tiền cho anh nhưng bị trả lại, tôi sẽ chuyển lại lần nữa, anh nhận nhé."
Cô vốn không để tâm đến chuyện này, nhưng giờ hai người gặp lại, không nhắc đến thì có vẻ như là chiếm hời của người ta.
Nhưng trong đầu Tần Phong lại không đúng lúc hiện lên nhiều hình ảnh.
Chẳng hạn, hình ảnh Trần Túy mặc chiếc áo sơ mi của anh, hay là đêm hôm đó khi anh xé toạc chiếc váy quây của Trần Túy, con rắn quỷ mị đó đã chui ra từ ngực cô.
"Lên xe nói chuyện đi?" Tần Phong nói: "Bên ngoài gió lớn."
Trần Túy không để anh suy nghĩ thêm, mà lên xe theo.
"Chiếc xe này ở trong nước giá bao nhiêu?"
Lên xe, Trần Túy đột nhiên nói câu này, Tần Phong ngẩn người một giây rồi cười thành tiếng, anh báo một con số, hỏi: "Em thích chiếc xe này?"
"Ừ, tôi muốn mua chiếc màu trắng." Cô tính toán số tiền tiết kiệm được trong những năm làm việc, chắc chắn có thể mua một chiếc.
Ai ngờ Tần Phong lại dội cho cô một gáo nước lạnh: "Mua xe ở Thượng Hải không khó, nhưng mua biển số thì khó."
Trần Túy chưa từng nghe nói như vậy, nhìn anh với vẻ nghi hoặc, Tần Phong kiên nhẫn giải thích cho cô.
Sau vài câu, cô từ bỏ ý định mua xe.
"Nhưng nếu em không chê màu đen, sau này xe của tôi có thể cho em mượn." Tần Phong đột nhiên nói.
Khoảnh khắc này, Trần Túy nảy ra một ý nghĩ – bao nuôi. Cô từng nghe nói về điều này.
Dù sao thì nếu không trao đổi một cái gì đó, ai sẽ sẵn lòng cho người khác mượn tài sản riêng quý giá của mình.
"Cảm ơn, không cần đâu." Trần Túy nghĩ đến việc còn nhiều chuyện chưa xử lý, vì vậy lại nói thêm: "Tiền áo sơ mi…"
"Tôi có thể không đổi thành tiền được không?" Tần Phong khẽ đụng vào đầu ngón tay của cô, cảm giác hơi lạnh, như một đứa trẻ nhõng nhẽo dò hỏi, khiến người ta không thể chán ghét: "Chiếc áo sơ mi đó của tôi là phiên bản giới hạn, e rằng có muốn mua cũng không tìm được."
Trần Túy trầm tư vài giây: "Biết rồi, vậy tôi sẽ trả lại cho anh sau khi giặt sạch sẽ."
Cô muốn rút tay lại, nhưng người trước mặt lại nắm chặt lấy. Trần Túy ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt đào hoa được phong ấn qua lớp kính, khiến người ta không khỏi muốn phá vỡ lớp giả trang chỉn chu này.
Chuyện mà Sơ Tiểu Niên nói không sai, hình dáng bên ngoài của Tần Phong đúng là gu của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!