Chương 39: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (V)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làm trong ngành ẩm thực, muốn có ngày nghỉ giống như mọi người luôn là một điều xa xỉ. Những ngày cuối tuần thư giãn của người khác lại là những ngày bận rộn nhất của nhà hàng, cũng không thể mơ tưởng đến việc nghỉ ngơi vào các ngày lễ chính thức.

Và những người làm bữa tối, thậm chí còn không thể có giờ giấc và bữa ăn đều đặn, như bếp trưởng Trần Túy không ăn sáng, thường chỉ có một bữa ăn duy nhất vào giờ khuya.

Nhưng cũng chính vì điều này, Sơ Tiểu Niên mới có thể dễ dàng hẹn gặp cô sau giờ làm, cùng nhau đến chỗ Steven để ăn món "giò heo nướng kiểu Đức" mà cậu ấy đã thèm chảy dãi cả tuần nay.

"Bếp trưởng Trần Túy, hôm nay sao chị lại về sớm vậy?" 

Trần Túy vừa ra khỏi phòng thay đồ thì gặp phải nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, cô gật đầu chào: "Ừm, tôi có việc nên đi trước, hẹn gặp lại ngày mai."

Cô không nói nhiều, khi đi ra cửa sau thì Tần Phong đã đợi sẵn, thấy cô đến liền tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô.

Cách đó không xa, người chứng kiến tất cả những điều này mở to mắt, vội vàng chạy về bếp.

"Bếp phó Cảnh Phàn! Anh thấy chưa? Bếp trưởng Trần Túy và quản lý Tần cùng nhau rời đi rồi!" 

"À, tôi biết mà." Cảnh Phàn vừa dọn dẹp kho vừa nói: "Nên hôm nay tôi ở lại đây đóng cửa, các cậu dọn dẹp xong chưa, nhanh chóng về nhà đi."

"Ài! Không phải, mặc dù họ sống trong cùng một tòa chung cư và thường đi làm cùng nhau, nhưng hôm nay bếp trưởng Trần Túy có việc, quản lý Tần lại cũng về sớm, chắc chắn là họ có hẹn cùng nhau rồi!" 

Cảnh Phàn sửng sốt, gãi cằm: "Muộn thế này còn có hẹn à, chắc là Tiểu Niên mời họ đi ăn khuya thôi."

"Ài, sao anh không nói thẳng vào trọng điểm vậy! Thôi, thôi, không nói chuyện với anh nữa!"  

"Xời, không phải, tôi nói các cậu, ngày nào cũng chỉ biết buôn chuyện." Cảnh Phàn nói: "Các cậu chỉ biết bắt nạt bếp trưởng Trần Túy vì cô ấy dễ tính thôi."  

Kết quả chưa nói xong, người thích buôn chuyện đã chạy xa, Cảnh Phàn đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc thì thấy Samantha đang dọn dẹp đĩa trong bếp.  

"Này, Sam, Trần Túy và Tần Phong sống chung một tòa chung cư à?"  

Samantha lùi lại nửa bước, nhíu mày nhìn anh: "Anh, làm sao anh biết?"  

"Hử? Chẳng lẽ cô đã biết từ lâu? Ê—cô kéo tôi làm gì vậy!" Cảnh Phàn chưa nói xong đã bị kéo đi.  

"Anh nói nhỏ lại coi!" Samantha ngó trái ngó phải, nép vào kho, thấp giọng nói: "Thực ra họ ở bên nhau lâu rồi, mặc dù tôi cũng không biết anh phát hiện ra như thế nào. Nhưng anh đừng có nói lung tung trong bếp nhé! Anh cũng biết người ở đây thích đưa chuyện thế nào, đến lúc hỏi đông hỏi tây, bếp trưởng chắc chắn sẽ đau đầu."  

Không khí ngưng đọng lâu như một thế kỷ, nét mặt Cảnh Phàn dần chuyển từ ngơ ngác sang hoảng sợ.  

"Cô vừa nói gì?! Họ ở bên nhau lâu rồi?!"  

Samantha ngẩn ra, miệng lắp bắp: "… Anh, anh không biết sao?"  

Cảnh Phàn vẫn còn hoảng sợ: "Tôi, tôi biết cái gì được? Tôi vừa mới biết họ sống cùng một tòa chung cư mà!"  

"Trời ơi! Cảnh Phàn, anh có vấn đề à! Anh nói chuyện có thể đừng nói nửa chừng nửa đoạn được không, tôi còn tưởng anh nói là…" Samantha tức giận, im lặng một lúc rồi lại chán nản: "Xong rồi… cứ nói người khác đưa chuyện, hóa ra mình mới là người đưa chuyện nhất."

"Mình xong rồi… xong thật rồi…" Samantha vừa vỗ vào miệng mình vừa đi ra cửa sau: "Hôm nay mình sẽ chạy bộ về nhà để bình tĩnh lại."

"Ê, không, đừng đi mà! Cô không cần phải tự trách như vậy, tôi đâu có nói với người khác…"

Một giờ sau, Trần Túy và Sơ Tiểu Niên ngồi trên sofa uống nước soda, trò chuyện câu được câu không. Chẳng qua một trong hai người lại không mấy tập trung, cứ nghển cổ hướng ra bếp lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người đàn ông bên trong, vẻ mặt lẫn lộn nhiều cảm xúc.

"Anh thực sự chưa từng học nấu ăn bao giờ sao? Món chân giò này đúng là chuyên nghiệp!"

"Anh nói quá rồi, so với các anh thì chỉ là chơi chơi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!