*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Túy bị đánh thức bởi cuộc gọi của Sơ Tiểu Niên, cậu ấy hỏi cô về tình hình sau khi về nhà tối qua, thậm chí hỏi rất chi tiết về nội dung cuộc trò chuyện của hai người. Hỏi xong còn lẩm bẩm nửa ngày, nói muốn gọi video với cô.
Nói đến đây, Trần Túy mới nhận ra cậu ấy dường như đang xác nhận tình trạng hiện tại của mình.
Cô cảm thấy buồn cười, chủ động nói: "Yên tâm đi, tôi không bị nhốt đâu."
Sơ Tiểu Niên bị phát hiện tâm tư, ho khan hai cái: "Vậy, tối qua anh ta không có hành động gì kỳ lạ chứ?"
"Không." Trả lời xong, Trần Túy thầm nghĩ, thực ra hành động của cô tối qua mới kỳ lạ hơn.
"Vậy thì tốt." Sơ Tiểu Niên nói: "À, tối nay tớ và Tần Phong đều về nhà ăn cơm, đến lúc đó sẽ giúp cậu quan sát tình hình!"
Trần Túy chỉ biết cười: "Không cần, không có gì để quan sát cả."
Sơ Tiểu Niên sửng sốt, sau đó thở dài: "Cậu thật sự không tò mò về bất cứ điều gì à? Cậu không sợ mẹ anh ta mà biết chuyện của hai người, sẽ đến tìm cậu gây rối sao?" Cậu ấy nhỏ giọng ghé vào ống nghe nói: "Mẹ anh ta cực kỳ khó ở, bà mẹ chồng ác quỷ."
"Tại sao tôi phải lo lắng về việc ở chung với mẹ anh ấy." Trần Túy tỏ ra không hiểu.
Thế là Sơ Tiểu Niên giải thích một cách tượng trưng về vấn đề mẹ chồng nàng dâu phổ biến trong các gia đình. Trần Túy suy nghĩ một lúc, nói: "Không đời nào."
Đừng hòng cô sẽ để mình dính vào tình huống rắc rối như vậy.
"Ôi, những điều này là không thể tránh khỏi… Chờ đã! Tại sao mình lại nghĩ đến tận đây nhỉ?" Lúc này Sơ Tiểu Niên mới nhận ra sai chỗ nào, vội nói: "Tôi quên, tôi vẫn phản đối mối quan hệ này!"
"Biết rồi." Trần Túy nói qua loa vài câu, rồi cúp điện thoại.
Ngó qua màn hình điện thoại, đã qua thời gian thường ngày dậy sớm tập thể dục. Thôi thì hôm nay không có việc gì, cô thay đồ bơi định ra ngoài, bước ra khỏi phòng đầu tiên nhìn thấy cái nồi gang để trên bếp, sau đó là tờ giấy note phát quang dán trên tủ lạnh bên cạnh.
[Trong nồi có canh, trong tủ lạnh có sandwich, tối không cần đợi anh ăn cơm.]
Trần Túy mở nắp nồi, là canh sườn dưa chua vẫn còn bốc hơi.
Kể từ khi hai người ở bên nhau, Trần Túy không phải lo lắng về vấn đề ăn uống trong nhà. Cô lười nấu ăn, khi ăn một mình thì không phải là gọi đồ ăn ngoài thì cũng là salad rau. Nhưng Tần Phong lúc nào cũng bảo như vậy không đủ dinh dưỡng, cuối tuần anh đều tự tay nấu canh. Ai ngờ liên tiếp mấy tháng qua, cô chưa từng ăn món nào hai lần.
Anh rất biết chăm sóc người khác, sắp xếp mọi việc chu đáo và cẩn thận, đúng lúc Trần Túy lại là người ngại phiền phức nên rất thích nghe theo sắp xếp.
Dừng chân trước bếp, Trần Túy đặt đồ trong tay xuống, tự múc cho mình một bát canh.
—
Đến giờ ăn tối, Tần Phong xuất hiện đúng giờ, vừa đỗ xe xong thì Sơ Tiểu Nhụy đã đi về phía anh.
"Tần Phong à!" Chị ấy nắm lấy cánh tay anh, hai người đi vài bước sang bên. Sơ Tiểu Nhụy cất giọng với vẻ bí hiểm: "Cậu và Tiểu Niên có chuyện gì vậy, cãi nhau à?"
"Hử?" Tần Phong ngẩn ra.
"À, chiều nay chị vừa gọi điện cho nó, nhắc tối đừng quên về nhà ăn cơm, còn bảo nó tuần sau cùng cậu đi Thượng Hải công tác, kết quả nó chỉ hừ một tiếng rồi cúp máy."
"Vậy à." Tần Phong cười: "Có gì đâu, mấy hôm trước em đã đùa với cậu ấy hơi quá."
"Hử? Cậu mà còn biết đùa quá trớn?" Sơ Tiểu Nhụy tỏ vẻ không tin, nhưng cũng không nghi ngờ nhiều. Hai người nói xong thì cùng vào nhà, Sơ Tiểu Niên đã đến, đang ỉu xìu ngồi trên sofa.
"Tiểu Niên đến sớm vậy à?" Sơ Tiểu Nhụy chủ động mở lời, mắt liếc sang Tần Phong.
Nhưng có người lớn ở đó, chị ấy cũng không tiện hỏi nhiều. Một lúc sau, ba của Sơ Tiểu Niên gọi "cả nhà" ngồi vào bàn ăn.
Trong bữa tối, ông ấy và Tần Phong đã bàn về một số công việc, nói về kế hoạch công ty đã sắp xếp cho anh trong chuyến công tác tuần sau, Tần Phong đều đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!