Chương 37: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (III)

Quá nửa đêm, Trần Túy mới trở về căn hộ, trong nhà không bật đèn, phản ứng đầu tiên của cô là trong nhà không có ai, cho đến khi lại gần ghế sofa mới thấy một hình bóng mờ mờ.

Ánh sáng bên ngoài hòa lẫn với ánh trăng chiếu vào một phần, một nửa hắt xuống ghế sofa, người đó thì ẩn mình trong nửa bóng tối còn lại.

Cũng không biết anh đã chờ đợi như vậy bao lâu.

"Em về rồi." Giọng nói mang theo sự mệt mỏi không thể xua tan.

"Ừ." Trần Túy nhích vài bước: "Không bật đèn à?"

Anh cựa mình, từ tư thế dựa ngồi thẳng dậy: "Không muốn bật."

Trong bóng tối, Trần Túy cũng cảm nhận được ánh mắt đó. Cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, suy nghĩ xem nên bắt đầu cuộc trò chuyện này như thế nào. Mặc dù cô không giỏi ăn nói, nhưng cũng không thường rơi vào tình huống bối rối, thực sự không quen với bầu không khí hiện tại.

Không ngờ người đó lại lên tiếng trước: "Ngồi lại đây được không?" Anh vỗ vào chỗ bên cạnh.

Trần Túy nghĩ ngợi rồi ngồi xuống. Chỉ chớp mắt, hơi thở quen thuộc lại tới gần, nhưng lại dừng lại ở khoảng cách có thể với tới: "Anh có thể ôm em một cái không?"

Giọng điệu thể hiện sự đáng thương và kìm nén, Trần Túy nhíu mày, nhưng chưa kịp trả lời đã bị kéo vào lòng, hành động vô cùng quyết đoán.

Người đó thở phào, chôn đầu vào tóc của Trần Túy. Thấy người trong lòng không phản kháng, anh lại không chờ được mà hôn cô, muốn thử nghiệm điều gì đó một cách vội vã. Nụ hôn vẫn chưa đủ, những ngón tay lạnh lẽo cũng chạm vào da thịt.

"Tần Phong." Trần Túy tránh khỏi bàn tay đang hành động lộn xộn, trầm giọng cất lời: "Đây là cách anh giải quyết vấn đề à?"

Như vừa tỉnh mộng, Tần Phong dừng lại động tác, anh cười nhẹ: "Nhưng mà em không nói gì." Anh ngồi thẳng người, như thể đã nhận được đáp án, lập tức tự khép mình lại: "Em trở về không phải để nói lời chia tay với anh sao?"

"Cái gì?" Trần Túy tưởng mình nghe nhầm, thấy người kia mặt mày thất vọng, cô chỉnh lại: "Em đã hứa với anh, sẽ không tùy tiện nói chia tay."

Ngay giây tiếp theo, gần như có thể nghe thấy tiếng tim người bên cạnh đập lại, anh hỏi với vẻ không dám tin: "Em… nghiêm túc sao?"

Có lẽ cảm xúc phấn khích không thể lừa dối người khác, Trần Túy có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, vì vậy để mặc cho anh đè lên sofa, quên đi việc phản kháng.

Đôi môi va chạm không hề nhẹ nhàng, Tần Phong chiếm lấy cô như đặt dấu án, lưỡi anh lướt qua từng tấc da thịt mềm mại, rồi m*t mạnh đầu lưỡi cô. Hai người quấn quýt không rời, cảm xúc giấu kín trong lòng tối nay cũng được khơi gợi một cách lặng lẽ.

Thế giới động vật không có nhiều suy nghĩ vòng vo, bất kể là săn mồi, tranh giành lãnh thổ, hay tán tỉnh, đều là những chuyện đơn giản và thô bạo, không cần đọc hiểu cảm xúc. Thế giới con người lại phức tạp hơn nhiều, trong khoảnh khắc này, Trần Túy lại có chút ghen tị với chúng.

Cô cũng không muốn suy nghĩ, không muốn nói gì cả.

Vừa rồi còn chỉ trích cách "giải quyết vấn đề" của người nọ, mà ngay giây sau cô cũng đã sa vào. Âm thanh vải vóc ma sát trên sofa, hòa lẫn với hơi thở nặng nề dính dớp, từng chút từng chút thấm vào da thịt.

"Tụt quần ra." Trần Túy lần đầu tiên chủ động nói trong khoảnh khắc này, cô ngồi vắt vẻ trên người Tần Phong, bắt đầu cởi cúc áo của mình. Nhìn từ trên xuống, đôi mắt đào hoa không giống như thường ngày bị d*c v*ng che phủ, mà chỉ đơn giản nhìn thẳng vào cô.

Lần này Trần Túy đóng vai trò hoàn toàn chủ động, không có màn dạo đầu, gần như là trực tiếp tiến vào, hai nơi nóng bỏng va chạm, cơn đau khiến cô khẽ nhíu mày.

"Em chậm thôi." Tần Phong nắm chặt eo cô, ngăn cản cô làm bừa.

Nhưng trong cơ thể có thứ gì đó đang khao khát bùng nổ, Trần Túy không phân biệt được đó là gì, chỉ muốn phát tiết.

Vì vậy, cô không thể kiểm soát được cơ thể, siết chặt lấy cổ người trước mặt, như một con rắn quấn chặt con mồi đang vùng vẫy. Cô không cho cả hai có khoảng trống, quyết tâm khiến con mồi phải đầu hàng.

Người trước mặt đã để lộ khí quản yếu ớt nhất của động vật có vú trước mắt cô, nhưng cô lại dừng lại ngay trước khi hơi thở bị siết chặt, nghiêng đầu cắn vào vai người nọ.

Tất cả sự phát tiết bùng nổ vào khoảnh khắc này, rồi lại chấm dứt ngay, cuộc tình này vừa mâu thuẫn vừa ngớ ngẩn…

Sau khi kết thúc, hai người không nói gì, đi vào phòng tắm rửa sạch cơ thể, Trần Túy nằm xuống giường trước.

Không lâu sau, người nọ cũng trở lại, mang theo hơi nước ấm chưa tan hết, ôm chặt cô vào lòng.

"Xin lỗi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!