*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào chiều thứ Hai, Trần Túy nhận được cuộc gọi của Sơ Tiểu Niên đúng giờ đã hẹn, bảo cô xuống lầu lấy xe.
Trước khi đi, cô ngẫm nghĩ rồi quay lại phòng ngủ xịt một chút nước hoa để trên bàn, đó là chai nước hoa cô tặng cho Tần Phong, không ngờ vừa thả tay xuống thì đã bị người khác nắm chặt.
"Hôm nay sao lại nghĩ đến việc xịt nước hoa." Giọng nói trầm ấm như thường lệ pha chút d*c v*ng, người nói đứng sau lưng cô, vì vậy cô không thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt đó.
"Hôm nay không đi làm." Bình thường ở trong bếp không thể mang theo những mùi hương này, cô chỉ có thể xịt vài lần vào những ngày nghỉ cuối tuần.
Trần Túy muốn rời đi, nhưng người kia vẫn ghì chặt tay cô, không chịu buông ra, cho đến khi cô cảm thấy hơi đau: "Em phải đi rồi, Tiểu Niên đang ở dưới lầu."
"Em chắc chắn không cần anh đi cùng sao?" Tần Phong khàn giọng hỏi.
Không biết có phải là ảo giác không, Trần Túy lại nghe ra sự cầu khẩn, còn pha lẫn sự mệt mỏi nặng nề, vì vậy cô hỏi: "Anh sao vậy? Không khỏe à?"
"Không." Tần Phong run rẩy hít một hơi thật sâu ở cổ cô, sau đó thở ra: "Được rồi, em đi đi."
Quay lại nhìn đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh, Trần Túy dừng lại hai giây, chủ động ôm lấy cổ người đó và hôn lên. Đó là một nụ hôn sâu nồng nàn, khi tách ra, ánh mắt họ vẫn khóa chặt lấy nhau.
"Buổi tối không về ăn cơm nữa." Trần Túy nói: "Em sẽ cố gắng về sớm."
"Được, anh biết rồi, em đi đi." Tần Phong vòng tay qua eo cô, đưa cô đến cửa một cách chu đáo: "Chơi vui nhé."
"Ừ."
Cửa lớn đóng lại, Tần Phong nhíu mày, nắm tay đã sớm siết chặt đến trắng bệch. Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, anh liếc nhìn rồi cúp máy trong sự bực bội.
Sau vài lần như vậy, Tần Phong đã mất kiên nhẫn, quyết định cho số máy đó vào danh sách đen. Điện thoại nảy lên vài nhịp trên ghế sofa rồi rơi xuống đất, anh cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại.
"Chú à, xin lỗi, hôm nay có một cuộc tiếp đãi không thể từ chối, tối nay cháu sẽ không đi ăn."
"Vâng, hẹn gặp lại tuần sau."
Nói xong, anh nhét điện thoại vào túi, cầm chìa khóa xe và nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
—
Như lời Sơ Tiểu Niên đã nói, đường đến sân bay không khó đi, nhưng ngay cả như vậy, Trần Túy vẫn rẽ nhầm đường mất vài lần. Sau cùng, cô đã đỗ xe kịp lúc máy bay của Steven hạ cánh.
Sau khi xuống xe, cô giơ điện thoại ra xa, vừa nghe Sơ Tiểu Niên liến tha liến thoắng, vừa đi mua cho mình một cốc cà phê.
May mắn thay, Steven đã làm thủ tục hải quan suôn sẻ và nhanh chóng xuất hiện tại cổng đến của sân bay.
"Steven, ở đây." Trần Túy vẫy tay hai cái.
Steven vẫy tay đáp lại, hai người ôm hờ nhau: "Tequila, lâu quá không gặp!"
Trần Túy cười nói: "Cũng mới có một năm thôi."
So với việc ba năm Sơ Tiểu Niên vắng bóng ở Pháp thì thực sự chẳng đáng là gì.
Steven không thay đổi nhiều, phong thái và cử chỉ vẫn lịch lãm như xưa. Trang phục cũng vậy, chiếc áo khoác trench coat đơn sắc không đổi qua năm tháng, vừa thoải mái vừa trang trọng. Ở anh ấy toát lên vẻ xa cách đặc trưng của một nghệ sĩ, nhưng tính cách lại ấm áp và gần gũi, vì vậy tình bạn giữa Trần Túy và anh ấy không chỉ đến từ Sơ Tiểu Niên.
"Cảm ơn em đã đến đón tôi, đây là quà." Steven đưa cho cô một cái túi, cười nói: "Tiểu Niên dạy tôi, khi gặp mặt lần đầu tiên phải hối lộ em, nói rằng em nhận được rồi thì lái xe sẽ ổn định hơn."
Trần Túy ngẩn ra, rồi cười nhẹ nhận lấy. Cô nói: "Cậu ấy lúc nào cũng thế."
Cứ động một cái là lại thích dùng "công tư phân minh" để ghẹo cô, mặc dù chiêu này đối phương thực sự đã thử nhiều lần và rất hiệu quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!