Chương 34: MÓN THỨ HAI MƯƠI MỐT: CÁ TUYẾT BẠC SỐT MISO

Nếu hỏi Trần Túy tại sao lại có thể được Sơ Tiểu Niên mời về, ngoài lý do quan trọng nhất là "thực hiện ước mơ" và "lương bổng", còn vì Sơ Tiểu Niên đã hứa rằng nếu sau này nhà hàng gặp bất kỳ vấn đề gì, cậu ấy sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ.

Việc xây dựng một đội ngũ ăn ý không phải là chuyện một sớm một chiều, vì vậy khi nhà hàng thiếu nhân lực, việc Sơ Tiểu Niên có thể đến giúp đỡ chắc chắn khiến Trần Túy cảm thấy yên tâm.

Thực ra, Sơ Tiểu Niên không phải là người có tài năng bẩm sinh trong nấu ăn, nhưng cậu ấy lại vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ trong công việc, điều mà Trần Túy không ngờ tới. Giống như khi Sơ Tiểu Niên muốn theo Trần Túy ứng tuyển vào nhà hàng mà cô đang làm, ngay cả khi đã mắc lỗi và bị lạnh nhạt trong buổi phỏng vấn, cậu ấy cũng chỉ càu nhàu vài câu sau khi tan làm, kéo Trần Túy sang một bên để xem xét lại lỗi sai và ăn một miếng bánh là có thể tự hồi phục.

Trần Túy tin chắc rằng đây nhất định là tài năng của cậu ấy.

Trong những năm học tập và làm việc cùng nhau ở Pháp, Sơ Tiểu Niên quả thực vô cùng bám người, chỉ cần Trần Túy muốn đến nhà hàng nào, cậu ấy cũng nhất quyết đòi đi theo. Trần Túy từng tò mò hỏi lý do, nhưng câu trả lời của Sơ Tiểu Niên lại thật thà và đơn giản.

"Bởi vì mình quá kém, chỉ có làm việc cùng cậu mới không thấy lo lắng, nếu không mình luôn làm hỏng mọi thứ!"

Lời này là thật, Sơ Tiểu Niên bất kể làm gì trong bếp cũng đều gặp sai sót, chỉ khi có Trần Túy đứng cạnh thì cậu ấy mới có thể bình tĩnh làm việc, như thể đang hấp thụ năng lượng ổn định từ cô.

Không ngờ sau vài năm, Trần Túy mới hiểu được ý nghĩa này.

Chắc hẳn cảm giác này giống như khi Tần Phong ở bên cạnh cô. Lúc làm việc cùng anh, cô luôn có thể không bị ảnh hưởng, bình tĩnh tập trung vào những công việc đang làm.

Tuy nhiên, sau ba năm xa cách, kỹ năng nấu ăn của Sơ Tiểu Niên không những không giảm sút, mà còn dần dần trở nên thành thạo hơn. Cậu ấy vốn đã phù hợp hơn với việc giao tiếp, và cũng đã được chị gái và bố mình rèn giũa trong những năm qua.

Vì vậy vào lúc này, Trần Túy cảm thấy yên tâm khi Sơ Tiểu Niên có thể sẵn sàng sát cánh cùng cô chiến đấu trong bếp bất cứ lúc nào.

"Chef, lâu lắm rồi tớ chưa được ăn món cá tuyết bạc do cậu làm!" Sau bữa tối, Sơ Tiểu Niên bưng món cá tuyết bạc miso mà Trần Túy làm riêng cho mình, ngon đến rưng rưng nước mắt: "Mau chóng nấu nốt phần còn lại đi, để mọi người cũng được nếm thử món cá tuyết của cậu!" 

Trần Túy cười: "Được, nghe cậu."

Nói xong, cô lấy phần cá tuyết còn lại ra khỏi túi nhựa, lau sạch phần nước sốt trên bề mặt. Đổ dầu ô liu vào chảo, cho cá tuyết vào chiên cho đến khi hai mặt vàng giòn, đồng thời dùng dầu chiên rưới đều các cạnh đảm bảo cho mỗi mặt đều có màu vàng nâu. Sau khi hoàn thành một loạt thao tác, cô xếp cá lên khay nướng và cho vào lò nướng.

Lúc này, Cảnh Phàn cũng đã chuẩn bị xong các món ăn kèm và bày sẵn trên đĩa, chờ đợi cá tuyết ra lò.

Nhân viên ở tiền sảnh dọn dẹp bàn ăn bên ngoài, ngửi thấy mùi thơm cũng tụ lại gần, lần lượt hỏi tối nay bữa ăn cho nhân viên có gì. Khi thấy phó bếp mỉm cười chỉ vào lò nướng, mọi người đều phấn khích cười tươi.

"Wow! Đây không phải là món chính mới được yêu thích nhất trong thực đơn mùa thu của chúng ta sao!"

"Lần trước, bếp trưởng Trần Túy đã cho tôi một miếng, thật sự rất ngon!"

"Cái gì?! Cô lại lén lút ăn mà không nói với chúng tôi?!"

Mọi người chen chúc ở cửa ra món, chuyện trò rôm rả, Trần Túy cũng cười nói: "Cá tuyết tuần trước bán nhanh quá, còn chưa kịp làm bữa ăn cho mọi người, hôm nay may nhờ Tiểu Niên, sáng nay đã bổ sung một đợt hàng."

"Wow—cảm ơn ông chủ!"

Sơ Tiểu Niên vui vẻ vội xua tay: "Có gì đâu, có gì đâu, chỉ cần các bạn đừng mải ăn đến mức sau này ăn vụng cả món chính của khách là được. Mọi người không biết đâu, đây là món mà chef của chúng ta làm tốt nhất!" Nói xong lại bổ sung thêm: "Một trong số đó!"

Nghe câu khen ngợi này, mọi người lại mở to mắt thêm vài phần.

Trần Túy nghe mà dở khóc dở cười, rõ ràng cá tuyết làm thế nào cũng ngon mà.

Mười phút sau, cá tuyết ra lò. Những người đang vây quanh, ai nấy đều nóng lòng muốn thưởng thức, họ nhanh chóng chia nhau những món trong đĩa, ngon đến nỗi nhảy cẫng lên tại chỗ.

"U là trời! Cái này mềm quá đi! Cá tuyết trước giờ vẫn ngon như vậy sao?"

"Bếp trưởng, em cảm thấy cách chị làm còn ngon hơn cả những gì em đã thưởng thức ở Nhật Bản!"

"Không đâu." Trần Túy lắc đầu: "Cách này vốn là một chef Nhật dạy tôi."

"Chị làm cái này như thế nào vậy! Bọn em có thể tự làm ở nhà không?"

Trần Túy gật đầu: "Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!