Chương 32: MÓN THỨ MƯỜI CHÍN: BÁNH CREPE XOÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Quản lý Tần, cuối cùng anh cũng về rồi!"

"Quản lý Tần, anh không biết trong tuần anh vắng mặt, mấy đứa bọn em đã sợ hãi thế nào…"

"Quản lý Tần, anh có thể hứa với chúng em, đừng bao giờ rời xa tụi em nữa được không!"

Tần Phong vừa trở về nhà hàng đã bị bao vây kín mít, các cô phục vụ ở tiền sảnh liên tục bám lấy anh, làm nũng và phàn nàn về những vị khách kỳ quặc mà họ gặp phải trong tuần trước.

Cảnh Phàn ngày thường dễ tính cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng này, lắc đầu cảm thán: "Tôi đã nói rồi, Tần Phong thật sự quá nuông chiều họ."

Trần Túy nhìn qua, cười nói: "Có gì không tốt."

Chỉ có người quản lý đủ kinh nghiệm và năng lực mới có thể khiến cấp dưới phụ thuộc như vậy. Đối với nhà hàng mà nói, đó là một điều tốt, chỉ có điều người quản lý sẽ phải vất vả hơn nhiều.

"Bếp trưởng Trần Túy, chị không giận à?" Samantha đột nhiên đến bên cạnh, mắt quét qua sảnh trước, nói nhỏ: "Quản lý Tần bị nhiều cô gái vây quanh kìa…"

Trần Tụy bất đắc dĩ liếc nhìn Samantha, nói ngắn gọn: "Thời gian làm việc."

"Ồ… em hiểu rồi." Nói xong Samantha liền chuồn đi, trước khi đi còn chộp một miếng dưa chuột đã được Cảnh Phàn cắt sẵn.

Người đáng tin cậy nhất đã trở lại, tất cả yêu cầu của khách hàng đương nhiên được giao lại cho quản lý nhà hàng xử lý. Sau sự việc tuần trước, mọi người càng thêm ấn tượng với Tần Phong.

Đặc biệt là quản lý tiền sảnh, vẻ mặt đầy tự ti. Cậu ta đang tự trách mình về cách xử lý một số vấn đề tuần trước. Khi cậu ta đang cau mày nhăn nhó, Tần Phong đã nói với người này một câu.

"Từ chối một cách khéo léo những yêu cầu không hợp lý của khách hàng còn quan trọng hơn việc đáp ứng mọi yêu cầu của họ."

Giống như việc khách hỏi có thể đổi mì Ý sang sốt trắng hay không, nếu là Tần Phong xử lý, chắc chắn sẽ không phản ánh vấn đề này cho bếp. Nghe xong, quản lý tiền sảnh có vẻ suy nghĩ. Tần Phong chỉ cười, vỗ vai cậu ta rồi bảo "Mau đi ăn cơm".

Bàn khách cuối cùng tối nay rời đi sớm hơn nhiều so với thường lệ, mọi người cũng có thể tan làm sớm. Cảnh Phàn đã làm mì Ý sốt thịt băm cho bữa ăn của nhân viên, thấy thời gian còn sớm, anh ấy quyết định ở lại nhà hàng ăn tối xong rồi mới về nhà.

"Chef, thế này có đủ không?" Tần Phong hỏi Trần Túy khi anh múc mì Ý cho cô ở cửa ra món.

"Ừ, đủ rồi, cảm ơn." Trần Túy gật đầu.

Sau đó hai người mang đĩa ra ngồi ở sảnh, nghe nhân viên phục vụ ngồi ở bàn bên cạnh đang thảo luận sôi nổi về điều gì đó.

"Tôi nghe nói, tuần này bên tổng công ty có chuyện ầm ĩ lắm đấy!"

"Có chuyện gì vậy?"

"Là ông đầu bếp Ngô đó! Nghe nói ông ta có quan hệ với một nhân viên lễ tân của khách sạn, khi ra khỏi khách sạn còn bị chụp ảnh lại, không biết sao mà vợ ông ta biết được, bà ấy đã đến thẳng bộ phận nhân sự ở trụ sở chính làm ầm lên!"

"Thật hay giả?!"

"Thật đó! Náo loạn cả trụ sở chính mà!"

"Nhưng đầu bếp Ngô cũng có uy tín, không thể sa thải được chứ?"

"Đúng vậy, ông ta cũng không có ý định từ chức, chỉ viết một bức thư xin lỗi cho trụ sở chính, nhưng cô gái kia cảm thấy xấu hổ nên đã từ chức rồi."

"Làm sao bà biết được?"

Người đó tỏ vẻ bí hiểm: "Tôi có người quen ở bộ phận nhân sự của trụ sở chính!"

Nghe đến đây, Trần Túy dừng động tác, không ngờ người đó đúng như lời Sơ Tiểu Niên đã nói, là một "lão già háo sắc".

Nhưng mà ông ta vừa mới đến nhà hàng tuần trước, thì ngay tuần sau đã xảy ra chuyện như vậy, quả là trùng hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!