*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bếp trưởng, tôi muốn xác nhận với chị, còn lại hai phần gà chiên Cordon Bleu phải không?"
"Đúng vậy."
"Được rồi, vậy không vấn đề gì, bên ngoài chỉ còn lại bàn khách cuối cùng, đã gọi một phần gà chiên Cordon Bleu, tôi sẽ lập tức xuất đơn nhé!"
"Được, cảm ơn."
Máy in hóa đơn phát ra hai tiếng, quản lý tiền sảnh lại vào bếp: "Bếp trưởng, khách ở bàn 23 nói muốn tất cả món ăn được mang ra cùng một lúc."
"Bao gồm cả món tráng miệng?"
"Ừm, bao gồm cả món tráng miệng, cả hai hóa đơn đều đã in." Anh ta dừng lại vài giây rồi ngại ngùng bổ sung: "Còn nữa… Ông ấy nói, có thể để bếp trưởng mang món ra không, ông ấy muốn gặp bếp trưởng."
Trần Túy thoáng khựng lại, rồi gật đầu: "Biết rồi, một lát nữa tôi sẽ ra mang đơn."
Quản lý tiền sảnh lập tức phấn khởi, sau khi cảm ơn thì tiếp tục bận rộn. Cảnh Phàn liếc nhìn danh sách, "Ừm" một tiếng rồi nói: "Mở cửa hơn một tháng, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói bếp trưởng phải ra mặt."
"Ừm." Trần Túy không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ đến Tần Phong.
Cũng không biết người này nói "Sẽ sớm trở lại" rốt cuộc là khi nào, không biết món quà hôm nay mua có làm anh thích không?
"Bếp trưởng!" Lúc này có người ở quầy gọi to, Trần Túy quay lại, thấy người đó cẩn thận tiến lại gần: "Tôi cảm thấy khách ở bàn 23 là chef Ngô đấy!"
"Ai?" Phải mất một lúc Trần Túy mới nhớ ra: "Đầu bếp hành chính của tổng bộ?"
"Đúng vậy, nhưng tôi chỉ gặp ông ấy một lần ở khách sạn hôm đó, hôm nay người này đeo kính râm, tôi cũng không chắc có phải không."
Trần Túy và Cảnh Phàn nhìn nhau, người sau nghi ngờ không hiểu: "Sao ông ta lại đến đây, còn để cô ra ngoài giao đơn? Không thể nào." Cảnh Phàn lại kiểm tra đơn hàng: "Đặt toàn là những món ăn Pháp thông thường nhất."
Nhưng nhớ lại những hành động không bình thường của Ngô Thiên Vũ hôm đó, Trần Túy vẫn giữ ý kiến thận trọng, nên khi ra đơn, cô nói với Cảnh Phàn: "Nếu mười phút nữa tôi chưa về, hãy bấm chuông gọi tôi."
"Được, tôi biết rồi."
Trần Túy bước ra, tay bưng ba đĩa thức ăn, quả nhiên thấy Ngô Thiên Vũ đang ngồi ở bàn bên cửa sổ. Cô không quá ngạc nhiên, đặt đĩa lên bàn và bình tĩnh nói: "Chào buổi tối, chef Ngô."
Ngô Thiên Vũ ngước mắt lên, không nhìn rõ được ánh mắt của ông ta dưới chiếc kính râm, chỉ thấy lông mày và khóe miệng của ông ta đang nhếch lên rất cao.
"Chào buổi tối, Tequila, lại gặp nhau rồi, mời em ngồi."
Trần Túy nhận ra đối phương muốn trò chuyện với mình, sau một thoáng do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi vào vị trí đối diện.
Ngô Thiên Vũ rót cho Trần Túy một ly nước: "Thật sự xin lỗi, lần này tôi đến đây đột ngột, không làm phiền công việc của các em chứ?"
Cũng không biết câu này có xuất phát từ thành ý hay không, Trần Túy lắc đầu, lịch sự đáp: "Hoan nghênh ngài đến kiểm tra công việc bất cứ lúc nào."
"Ôi, nói kiểm tra công việc thì quá khách sáo rồi, chỉ là trụ sở đúng lúc được nghỉ cuối tuần, tôi làm xong việc buổi tối thì tiện ghé qua thôi."
Câu này là nói dối, bàn số 23 đã được đặt trước vài ngày, không phải là khách đến nhà hàng hôm nay. Vì vậy, Trần Túy thực sự không hiểu mục đích của Ngô Thiên Vũ trong chuyến đi này là gì, chỉ tính toán muốn nhanh chóng rời đi.
"Tequila lần này khác hẳn lần trước. Tôi không ngờ em lại đẹp đến vậy khi không trang điểm và mặc đồng phục đầu bếp." Không thể nhìn rõ biểu cảm của người nói dưới cặp kính râm, nhưng giọng điệu của ông ta quá sức nịnh nọt và nhớp nháp, đủ để khiến người khác khó chịu.
Trần Túy coi như không nghe thấy, gật đầu đứng dậy: "Chef Ngô, ngài từ từ ăn, tôi về bếp trước."
"Ấy, đừng vội." Ngô Thiên Vũ chộp lấy tay Trần Túy, ngăn cô lại: "Bếp trưởng ở trong bếp là để chỉ huy công việc, đâu ai như em, cái gì cũng tự mình làm."
Trần Túy nhíu mày, ánh mắt hạ xuống: "Chef Ngô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!