Chương 3: MÓN THỨ BA: SÔ CÔ LA TƯƠI VỊ TRÀ XANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong một bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, có người sẵn lòng làm "mắt bão", thì cũng có người khao khát làm "sỏi cát".

Hiện tại, "mắt bão" trong nhà hàng La Tulipe chắc chắn là vị quản lý thu hút mọi ánh nhìn.

Tần Phong vốn sở hữu một vẻ ngoài khiến người khác khó rời mắt, hôm nay anh mặc một bộ vest màu nâu nhạt, vừa thoải mái vừa trang trọng. Gác trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng, đôi mắt đào hoa bị ẩn dưới lớp kính trong, lại mang một vẻ đẹp kiềm chế.

Bà chủ nhà hàng Sơ Tiểu Nhụy dẫn Tần Phong đi quanh phòng để chúc rượu, chỉ xuất hiện trong sảnh tiếp khách mười phút đã khiến mọi người khen ngợi không ngớt, ai cũng nói anh có chỉ số IQ và EQ rất cao, là một tài năng hiếm có. Còn có phụ nữ nắm lấy tay Tần Phong, hờn mát nói anh "nhìn đã thấy no con mắt".

Có thể thấy chàng quản lý này đã mang lại bao nhiêu thể diện cho bà chủ.

Ly rượu đã cạn lại đầy, Tần Phong cuối cùng cũng có chút thời gian để thở trong lúc đẩy ly và đổi chén, tầm mắt vô tình dừng lại ở "sỏi cát" trong góc.

Anh thừa nhận vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Túy trong bếp, cảm xúc hưng phấn nhiều hơn cả ngạc nhiên.

Người này không lừa anh, cô thật sự vừa trở về nước để phát triển, còn chưa biết tên nhà hàng, và thực sự tên là Tequila.

Nếu Trần Túy là đầu bếp chính của nhà hàng, thì làm sao có thể ẩn mình trong góc ở một buổi tiệc rượu đầy "tài nguyên" như vậy, rõ ràng nếu thay đổi trang phục như hôm đó, cô chắc chắn sẽ là tâm điểm của toàn bộ buổi tiệc.

Bây giờ cô ăn mặc không hợp với nơi này, trông như sắp đi đến phòng gym để tập luyện. 

Tần Phong nhớ lại hình xăm rắn và hoa hồng nở rộ trên ngực Trần Túy, anh nhẹ nhàng đẩy kính lên. Những người bề ngoài lạnh lùng thường có một bộ mặt khác, mà Trần Túy thì có những bộ mặt khác mà anh đã thấy.

Trần Túy phóng túng trên giường, cơ thể của hai người hòa hợp một cách chưa từng có. Con rắn quấn quanh ngực trái rất quyến rũ, Tần Phong đã hôn từ đầu đến đuôi.

Chỉ là nhiều lần dụ dỗ Trần Túy gọi tên mình đều không thành công, người này khá bướng bỉnh, nhưng cũng rất hoang dã. Thế nhưng, một người ngang sức với anh trên giường giờ lại tỏ ra khiêm nhường.

Tần Phong thản nhiên lướt mắt qua cả căn phòng, Trần Túy vẫn không nhìn anh lấy một cái, cô đang bận rộn trò chuyện với người ngồi cạnh.

Hai người vừa mới gặp nhau trong bếp, cô không hề cười với anh, hành động và cử chỉ như thể đối với người lạ, nhưng bây giờ lại trò chuyện vui vẻ với bếp phó.

Tới sáng nay, Tần Phong mới thấy Trần Túy chuyển khoản cho mình, chỉ có bao lì xì, ngoài ra không nói một câu nào, giờ đây ngay cả bao lì xì cũng đã được thu hồi.

Đêm hôm đó, chiếc váy của cô bị anh xé rách, nhưng chiếc áo sơ mi của anh mặc trên người cô chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nghĩ đến đây, Tần Phong nắm chặt chiếc ly trong tay, đi về phía góc phòng.

Nhưng ngay lúc đó, có người chen ngang, chắn mất tầm nhìn của anh.

"Tần Phong, lại đây một chút, để chị giới thiệu cậu với sếp Vương."

Sơ Tiểu Nhụy thân mật khoác tay vào cánh tay của Tần Phong, dẫn anh đi về phía bên kia.

Tần Phong không rút tay lại, để mặc chị ấy khoác tay rồi cười nói: "Được thôi."

Ở góc bên cạnh quầy bar, có vài cô gái tụ tập lại với nhau, tay cầm những ly cocktail đủ màu sắc và cười đùa. Có thể thấy họ đã chăm chút cho vẻ bề ngoài, có lẽ vì sắp tới chỉ có thể mặc đồng phục đi làm.

Họ là nhân viên phục vụ ở khu vực trước của nhà hàng, trực thuộc dưới quyền quản lý của Tần Phong, mọi người vừa mới chào hỏi nhau, tiếc là hiện tại đầu bếp chính đã quên tên của họ.

Những cô gái này không đi xa, quanh quẩn gần quầy đồ ngọt với Trần Túy, miệng lại tán dóc về người khác.

"Cô vừa thấy gì không? Sếp chúng ta đang khoác tay vào cánh tay của quản lý Tần kìa!"

"Tôi thấy rồi! Trông họ thật thân thiết, chắc là quen nhau lâu rồi."

"Tôi nghe nói…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!