*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Túy cảm thấy Ô Trấn khác hẳn so với những gì cô tưởng tượng. Cô đã tưởng tượng nơi này sẽ giống như trong họa báo tranh ảnh, nước xanh thuyền nhẹ, sương khói lượn lờ. Nhưng khi đến nơi, cô mới nhận ra ngay cả thị trấn ven sông này cũng sặc mùi của chốn phố thị.
Không khí thương mại nơi đây vô cùng nhộn nhịp. Chưa kể họ tình cờ đến đúng vào dịp Tết Đoan Ngọ nên khách du lịch cũng đông. Điều này khác với những thị trấn nhỏ ở Pháp, thường là những nơi vắng vẻ dân cư thưa thớt, mà nhiều người hay gọi là "nông thôn" nguyên sơ. Nhưng ở Trung Quốc, nơi đất đai vô cùng quý giá, tình huống này hiếm khi xảy ra. Mỗi mảnh đất ở đây đều được tận dụng triệt để.
Không đến mức thất vọng, chỉ là hơi khác so với những gì cô tưởng tượng. Suy cho cùng, so với việc chen chúc tham quan các điểm du lịch đông người, thì cô thích ngâm mình trong hồ bơi spa của phòng tập thể hình hơn.
Nhưng người như Sơ Tiểu Niên thì rõ ràng khác biệt, cậu ấy vẫn hào hứng dù đã đến đây lần hai. Chưa kịp check in khách sạn đã dẫn Trần Túy đi chèo thuyền, trên đường về còn mua đủ loại bánh trái.
Đây là cheating day điên cuồng nhất trong đời Trần Túy, lượng carbohydrate nạp vào đạt mức kỷ lục. Trên đường đi, cô không khỏi cảm thán, nơi này chắc chắn là thiên đường của những người yêu thích sản phẩm từ gạo nếp, nhưng cô lại ăn đến mức hơi choáng.
Sau bữa trưa, ba người đi làm thủ tục nhận phòng, Sơ Tiểu Niên đã đặt một khách sạn mang đậm phong cách địa phương, nhưng vì lúc đầu không nghĩ đến việc Tần Phong sẽ đến, nên chỉ đặt hai phòng.
Lấy được thẻ phòng, Sơ Tiểu Niên nói: "Tần Phong, vậy thì làm phiền anh ở chung với tôi nhé!"
Nhưng người đó chỉ cười: "Không cần, cậu cứ ở một mình đi." Anh giải thích: "Tôi có bạn ở đây, tối chơi xong tôi sẽ về nhà bạn."
"Ồ, vậy à, thế thì được rồi." Có lẽ Sơ Tiểu Niên cảm thấy việc này đặt lên người Tần Phong là hợp lý, nên cũng không hỏi thêm.
Trần Túy nghe xong thì liếc nhìn người đó. Nét mặt anh trông có vẻ rất bình thường, chắc không phải giả, có lẽ anh thực sự có bạn sống ở đây. Tần Phong nhìn bóng dáng không hề đề phòng của người nào đó thì xoay chìa khóa xe trong tay, lặng lẽ theo sau.
Tuy chuyến đi đến Ô Trấn của họ không được lên lịch trình cụ thể, nhưng nó lại đầy ắp những dự định ngẫu hứng của Sơ Tiểu Niên. Người này bình thường có thể càu nhàu khi nghe nhắc đến việc tập thể dục, nhưng nói đến tham quan, ngay cả Trần Túy cũng phải nể phục cậu ấy.
Họ chỉ mất nửa ngày để đi tham quan Ô Trấn một cách vội vã. Sau bữa tối, Sơ Tiểu Niên còn đề nghị đi bar uống chút gì đó và thưởng thức món tráng miệng.
Nghe vậy, Trần Túy từ chối chẳng, nói gì cũng không muốn tham gia. Những lời đe dọa hay mời mọc của Sơ Tiểu Niên đều vô ích, cuối cùng cậu ấy đành ấm ức mua một bát bột củ sen rồi lủi thủi đi theo họ về khách sạn.
Sau khi tách biệt với vạn vật, Trần Túy cuối cùng mới như được hồi sinh. Cô cảm thấy có lẽ trong ngần ấy năm cuộc đời, bản thân chưa bao giờ gặp nhiều người đến thế.
Sau khi tắm rửa một cách thoải mái, cô bước ra ngoài thì đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. Cô nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa.
"Không phải anh đi tìm bạn bè sao." Trần Túy cất giọng bình thản.
Người bên ngoài dựa vào khung cửa nghe vậy thì cười, lắc chiếc túi trong tay: "Nhưng tôi thấy tối nay em không ăn gì nhiều, sợ em đói, nên đặc biệt đến mang đồ ăn khuya."
"Cảm ơn." Trần Túy nhận túi và định đóng cửa.
Ai ngờ người bên ngoài lại nhanh chân tiến vào, ngay giây tiếp theo cô bị đè vào tường, người nào đó lộ ra bộ mặt thật: "Sao lại vô tình như vậy, dùng xong thì vứt đi."
Ánh mắt người đó như lửa đốt, Trần Túy không cần suy nghĩ cũng hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Cô tiếp nhận ánh mắt dính nhớp ấy, hai người nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng vồ vập lấy nhau.
Ký ức cơ thể là một điều đáng sợ, nhất là đối với những người cực kỳ hòa hợp với nhau, một khi môi chạm môi thì sẽ không thể dừng lại. Mọi sự đùn đẩy giả tạo đều trở thành mời gọi (đã thích còn giả vờ), chi bằng cứ tuân theo tiếng lòng mình.
Từ cửa ra vào đến giường, tiếng nước chảy phát ra cùng lúc khi đôi môi họ quấn lấy nhau, cả hai cũng chú ý thấy tiếng vọng bên ngoài căn phòng.
"Ở ngoài có thể thấy sông sao?" Tần Phong hỏi.
Trần Túy lắc đầu: "Là tiếng nước chảy từ hòn non bộ ở sân sau khách sạn."
Tiếng nước chảy hơi đột ngột, cả hai cùng cười thành tiếng.
"Buổi tối ở đây ngủ có ồn không?"
"Không." Trần Túy nói: "Tôi có thể ngủ được."
Dừng lại hành động thân mật, Tần Phong chống một tay lên giường, nhưng vẫn không thể cưỡng lại h*m m**n hôn cô. Ánh mắt hạ xuống, làn da căng mịn dưới lớp áo choàng tắm càng thêm quyến rũ dưới ánh sáng ấm áp, con rắn ma quái đó đang thè lưỡi về phía anh.
Tần Phong nheo mắt lại, nói bằng giọng khàn: "Em đang quyến rũ tôi, rõ ràng biết tôi sẽ đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!