Chương 27: MÓN THỨ MƯỜI SÁU: BÁNH Ú GIA HƯNG NHÂN THỊT (I)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm Trần Túy đã nhận được điện thoại của Sơ Tiểu Niên, cô nghe máy và nói: "Xuống ngay đây."

"Không vội, cứ từ từ." Sơ Tiểu Niên nói: "Một lát nữa cậu cứ đến thẳng bãi đỗ xe là được, bọn tớ sẽ ở đây đợi cậu."

"Ừ, được." Nói xong, cô tắt điện thoại.

Cho đến khi bước vào thang máy, cô mới nhớ ra câu nói vừa rồi có điều gì đó không đúng.

"Bọn tớ" sẽ ở đây đợi cậu.

Bọn tớ? Chẳng phải chuyến đi đến Ô Trấn lần này chỉ có hai người họ sao?

Nhưng ngay khi cửa thang máy mở ra, cô đã biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Vì chiếc G

-Class màu đen đỗ cách đó không xa thật sự quá nổi bật, Sơ Tiểu Niên đang thò đầu ra từ cửa sổ ghế sau vẫy tay với cô.

"Tequila, lối này!"  

"Đồ đạc để ở ghế sau, cậu ngồi ở ghế trước!"  

Trần Túy không muốn đi qua đó, nhưng cô biết nếu mình trốn tránh vào phút chót thì sẽ càng khó giải thích, nên cô bình tĩnh lên xe và nhìn thẳng vào người ngồi ở ghế lái.

Người đó cũng hiểu rõ, trong mắt ẩn chứa nụ cười, anh mở miệng giải thích: "Tiểu Niên nói với tôi rằng hai người sẽ đi chơi ở Ô Trấn, cậu ấy chưa từng lái xe đường dài, nên đã hỏi đường tôi. Vừa lúc mấy ngày này tôi rảnh rỗi, nên tình nguyện làm tài xế." Cuối cùng còn hỏi một câu: "Chef, không ngại chứ?"

Giờ nói ngại, liệu còn kịp không?

Trần Túy không buồn nói thêm. Cô thắt dây an toàn, dựa vào ghế, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Tùy anh."

Sơ Tiểu Niên ở ghế sau cười lớn: "Anh xem, tôi đã nói mà, Tequila sẽ không phiền đâu, cô ấy rất dễ tính!"

Lúc này Trần Túy rất muốn in hai chữ "dễ tính" ra cho cậu ấy xem.

"Tiểu Niên, có muốn ăn chút gì không?" Xe vừa chạy được một lúc, Tần Phong hỏi.

"Có, có chứ, đúng lúc tôi chưa ăn sáng." Sơ Tiểu Niên nói: "Thế thì ăn ở quán bánh bao gần trạm cao tốc nhé!"

Mười lăm phút sau, Tần Phong tấp xe vào lề đường, lát sau thì trở lại với hai chiếc túi trong tay. Anh đưa cho Sơ Tiểu Niên một túi, túi còn lại thì đưa cho Trần Túy. 

"Biết là cô không ăn sáng." Tần Phong nói: "Trong đó có cháo ngũ cốc, cô cứ coi như uống bột protein cho bữa sáng nhé."

Trần Túy suy nghĩ hai giây, cuối cùng vẫn nói cảm ơn.

"Anh không ăn à?" Cô hỏi.

Tần Phong lắc đầu: "Chờ một lát nữa đến nơi rồi ăn cũng được."

"Ừm." Trần Túy không nói thêm gì, cúi đầu nhìn chén cháo ngũ cốc, rồi cắm ống hút vào.

Sáng sớm, tình hình giao thông khá tốt, coi như thông suốt, ước chừng thêm hai tiếng nữa sẽ đến Gia Hưng.

Sơ Tiểu Niên ăn xong bữa sáng thì thấy buồn ngủ, cộng thêm tiếng nhạc nền thúc giục, đổ người xiêu vẹo ra ghế sau. Trần Túy liếc nhìn cậu ấy rồi cười bất lực. Bất chợt nghĩ tới một việc, cô hỏi Tần Phong: "Có cần đổi cho tôi lái không?"

"Không cần, cái này không tính là đường dài." Nhưng mà vì người ta đã chủ động như vậy thì mình cũng nên tận dụng cơ hội, anh giả vờ yếu đuối: "Tôi đói rồi."

"Hử?" Trần Túy lấy ra một cái bánh bao: "Ăn cái này nhé?"

Tần Phong gõ vào vô lăng, ý bảo mình đang lái xe, rồi nghiêm túc hỏi: "Em có thể đút tôi ăn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!