Chương 26: MÓN THỨ MƯỜI LĂM: BÁNH NGẢI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những ngày này Trần Túy luôn ngâm mình trong phòng gym, như thể muốn tiêu tốn thời gian tập luyện của nửa cuối năm mà không biết mệt mỏi. Ngay cả ông lão đi bộ trên máy chạy bộ cũng không nhìn nổi, còn nhiệt tình chủ động đến nói chuyện với cô, nhắc nhở cô rằng cô gái nhỏ muốn giữ dáng cũng phải chú ý đến sức khỏe. Trần Túy nghe xong chỉ cười rồi rời đi, ngày hôm sau không quay lại phòng gym, mà quay sang bơi lội. 

Tập gym có thể khiến người ta nghiện, câu này thể hiện rõ ở cô. Đặc biệt là khi cô không muốn suy nghĩ, chỉ muốn đổ mồ hôi mà không cần động não, thì phòng gym là một nơi tuyệt vời.

Kể từ ngày hôm đó, sau khi chia tay với Tần Phong ở khách sạn nơi tổ chức staff party, họ đã ba ngày không gặp nhau. 

Thực ra anh cũng không biến mất, chỉ là chuyển sang nhắn tin trong khung chat WeChat, trung bình mỗi ngày năm tin, đều là những nội dung không quan trọng, thậm chí không thấy một câu chữ nghiêm túc nào. 

Không một lời xin lỗi, cũng không dây dưa làm phiền.

Anh chia sẻ bài viết về ẩm thực Thượng Hải, video dạy làm món ăn truyền thống, đôi khi đăng lại các bài viết từ nước ngoài chỉ trích các nhà hàng Pháp được gắn sao Michelin. Mỗi liên kết đều được Trần Túy mở ra xem kỹ lưỡng, có thể thấy người này rất biết cách chiều lòng người khác.

Tuy nhiên, Trần Túy không ngờ anh lại dễ dàng lấy lại bình tĩnh như vậy sau ngày hôm đó. Cô cứ nghĩ anh sẽ lấy chìa khóa rồi lại vào nhà để trút giận.

Suýt quên, có lẽ dạo gần đây Tần Phong không còn sức để phát điên nữa, Sơ Tiểu Niên kể rằng ngay đêm hôm kết thúc staff party, anh đã bị ốm. Nghe nói bị viêm dạ dày ruột cấp tính, tình trạng có phần nghiêm trọng, thậm chí đã phải vào bệnh viện.

Trước khi đi ngủ, Trần Túy đã đọc xong bài viết cuối cùng mà người này chia sẻ, rồi khóa màn hình điện thoại và để lên đầu giường. Ngón tay vô tình chạm vào lọ thủy tinh mát lạnh, liền nhớ lại mùi hương của chai nước hoa đó khi anh xịt lên người.

Cô cũng nhớ lại thân nhiệt nóng bỏng của anh, hơi thở dồn dập, và cả sự hoang dã chưa từng bộc lộ của anh trong nhà vệ sinh khách sạn hôm đó…

Nghĩ đến đây, Trần Túy hơi nhíu mày, nhịp thở cũng ngày càng phập phồng.

Khi chạm tay vào chăn, Trần Túy nghĩ thầm.

Anh là một kẻ điên.

Nhưng bản thân mình cũng không khá hơn là bao.

Lần nữa gặp lại Tần Phong là ở nhà Tiểu Trương.

Vào ngày hẹn ăn tối, khi Samantha và Trần Túy đến, Tần Phong đã có mặt từ sớm.

Hôm nay anh mặc trang phục thoải mái hơn bình thường, để kiểu tóc hơi tùy ý, trông có phần trẻ trung hơn. Anh thực sự phù hợp khi để tóc xõa.

Những ngón tay nhợt nhạt hơn ngày thường đang lười biếng nắm chặt chai bia, anh đang ngồi trên sofa trò chuyện với mọi người, vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, nhưng không còn nói nhiều như thường lệ, lúc này Tần Phong trông giống như một người lắng nghe hơn.

Có người thấy Trần Túy đến, vội vã vẫy tay mời cô qua ngồi, còn đặc biệt để trống một chỗ bên cạnh Tần Phong. Samantha lập tức cảm thấy căng thẳng, còn Trần Túy thì không tỏ thái độ gì, phối hợp đi qua đó.

Sau đó mọi người bắt đầu trò chuyện xã giao với bếp trưởng, may mắn chỉ sau hai ba phút chuông cửa lại vang lên. Sự xuất hiện của Cảnh Phàn đã thu hút sự chú ý của mọi người. Những người tụ tập gần sofa vội vã chạy ra cửa và đổi chỗ. Cuối cùng, Trần Túy cũng có chỗ để di chuyển sang phía bên kia sofa.

"Trời ơi, bếp phó Cảnh Phàn, sao giờ này anh mới đến?"

"Đến muộn, phải phạt uống ba chén!"

Cảnh Phàn sửng sốt, nhìn qua mấy người còn đang bận rộn trong bếp: "Chưa đến giờ ăn mà?"

"Mặc kệ! Người đến cuối cùng phải bị phạt rượu, đến đây, đến đây nào, trước tiên uống một chén!"

Vừa dứt lời, trong tay đã bị nhét một chén rượu, Cảnh Phàn bất đắc dĩ phải đồng ý với trò đùa này, uống cạn một hơi.

Tiếng vỗ tay và tiếng trêu chọc tự nhiên không thể thiếu, may mắn là anh ấy cũng đã quen. Sau khi uống xong, Cảnh Phàn đi vào trong, tai đỏ lên đưa cho Samantha một hộp đồ ăn.

"Chẳng phải lần trước cô nói quán này ngon sao? Vừa lúc gần nhà tôi có một quán, nên tôi đã mua vài hộp."

Samantha sững người mất một lúc rồi mới thụ động nhận lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!