Chương 25: MÓN THỨ MƯỜI BỐN: THÁP BÁNH SU KEM (III)

Không ai ngờ rằng nửa sau của staff party lại trở nên mất kiểm soát.

Đầu tiên là có người say xỉn nhảy múa quanh tháp sâm panh, vô tình đá trúng vào một chai ở góc phòng, tạo ra "hiệu ứng domino" cho những chiếc ly sâm panh. Cảnh tượng xảy ra, cả hội trường đều hoảng loạn kêu la. Sơ Tiểu Niên vẫn giữ được bình tĩnh, nhanh chóng đưa mọi người ra ngoài, xác nhận xem họ có bị thương không, rồi cười mỉm chi gọi nhân viên dọn dẹp, nói với mọi người rằng "đổ vỡ" cũng là điềm lành.

Đến đây, hầu hết mọi người đã tỉnh rượu được một nửa. Nhưng đúng lúc này, tháp bánh su kem cũng bị gãy làm đôi, có vài chiếc rơi đúng vào dòng sâm panh đang chảy, bị bọt khí của rượu biến thành những chiếc bánh mềm.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, chỉ trong hai ba phút đã phá hủy toàn bộ bữa tiệc. Sơ Tiểu Niên đành phải kết thúc sớm buổi gặp mặt hôm nay, tìm xe đưa mọi người về nhà.

Cảnh Phàn thấy vậy cũng đến giúp duy trì trật tự, ai ngờ mãi không thấy bóng dáng của Trần Túy, điện thoại cũng không gọi được, anh ấy quay một vòng đi về hướng nhà vệ sinh.

"Này, Sam, cô ở đây à, có thấy Trần Túy không?"

"Hả, huh? Không, không thấy."

Cảnh Phàn thấy người kia mặt mày hoảng hốt thì an ủi: "Bị giật mình vì cảnh tượng vừa nãy hả?"

Samantha lúc này mới phản ứng lại, lớn tiếng hỏi: "Cảnh tượng gì chứ?!"

Cảnh Phàn ngạc nhiên: "Hả? Thì là… tháp sâm panh ấy, vừa rồi tháp sâm panh và tháp bánh su đều đổ, cô không thấy sao?"

"Ờ, đúng rồi, tôi đã thấy." Samantha thở phào, ánh mắt liếc về phía nhà vệ sinh không xa.

"Cô sao vậy? Cảm giác như không tập trung, có chuyện gì xảy ra à?"

"Không có gì." Samantha lắc đầu, ho nhẹ hai tiếng: "Có lẽ tôi hơi say, đang định về nhà đây."

"Tôi không uống rượu, để tôi chở cô về nhé." Nói xong, anh ấy định vào toilet: "Cô đợi tôi một chút, tôi vào nhà vệ sinh đã."

"Cảnh Phàn!" Samantha bỗng hét lên.

"Làm gì vậy!" Cảnh Phàn lùi lại một bước, tay che chỗ tim: "Tự dưng hét ầm lên trước cửa nhà vệ sinh, cô làm tôi giật mình đấy."

"Anh, anh vào đây làm gì!"

"Tôi… đi toilet?" Cảnh Phàn chỉ vào cửa toilet: "Không được à?"

"Không được! Anh đừng đi cái này!" Samantha suy nghĩ hai giây, nói chắc như đinh đóng cột: "Cái này bị tắc rồi!"

"Ồ ồ, làm tôi giật cả mình, vậy tôi đi cái khác, cô chờ tôi một chút nhé!"

Đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, nhìn chằm chằm Cảnh Phàn bước vào, Samantha suy nghĩ lung tung, tìm một cái biển hình tam giác màu vàng đặt xuống đất mới yên tâm. 

Vừa định rời đi, không ngờ khi đi qua nhà vệ sinh nữ, cửa mở ra, người bước ra từ bên trong chính là…

"Bếp trưởng Trần Tuý…" Nhưng nhìn cô có vẻ rất bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì. Hai người vừa rồi thực sự chỉ đang thảo luận công việc trong nhà vệ sinh?

Từ nét mặt của Trần Túy thì không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào: "Ừm, Sam, em sắp đi rồi à?" 

"Em định đi, còn chị thì sao?"

Trần Túy nói: "Tôi cũng vậy."

Hai người vừa nói vừa đi về phía cửa, Samantha vô tình nhận ra sự mệt mỏi ẩn giấu dưới vẻ ngoài rực rỡ của Trần Túy. Nhìn vậy, hai người này thật sự rất hợp nhau, đều có thể gượng cười ở nơi công cộng, chỉ có điều quản lý Tần có vẻ mệt mỏi hơn.

"Bếp trưởng, chị mệt lắm hả? Em đưa chị về nhé." Cô ấy báo một khu chung cư, nói rằng cả hai cùng đường.

Trần Túy cười từ chối lòng tốt của cô ấy, không ngờ Samantha vẫn kiên quyết muốn đưa cô về nhà.

Giờ cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn, liền hỏi cô ấy: "Em có điều gì muốn nói với tôi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!