*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hai người rời khỏi chiếc bàn tròn ở góc phòng, bầu không khí lặng đi vài giây, mọi người có mặt mới dám thở phào.
"Phù, vừa rồi cái áp lực khí trường đột ngột đó là sao nhỉ? Chẳng lẽ đó chính là Haki bá vương[32] trong truyền thuyết?"
[32]Haki Bá Vươnglà một loại sức mạnh hiếm có trong bộ truyện tranh One Piece, chỉ những người có ý chí thống trị vượt trội mới sở hữu được. Nó cho phép người dùng áp đảo ý chí của người khác, khiến họ bất tỉnh hoặc tê liệt, và giờ đây đã có thể được nâng cấp để tạo ra sát thương vật lý như một vũ khí tấn công. Samantha nghe thấy câu này thì cười khì, đáp lại: "Cậu xem quá nhiều One Piece rồi phải không?"
Mọi người cười đùa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng dáng hai người rời đi.
"Wow… thân hình của bếp trưởng Trần Túy tuyệt thật, tôi nhìn mà ch** n**c miếng rồi. Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra, hai người này đứng cạnh nhau thật sự rất hợp, nếu chỉ nhìn bề ngoài tôi cũng muốn đẩy thuyền CP của nhà hàng mình rồi!"
"Đúng vậy, nhưng tiếc là họ hoàn toàn không thể, CP như vậy chắc chắn sẽ BE, chúng ta vẫn đừng "chèo" thì hơn."
Lúc này, Samantha siết chặt bàn tay đang cầm cốc nước, hỏi: "Tại sao không thể?"
Có người lộ vẻ không hiểu: "Cậu không nhìn ra sao? Hai người họ "không đi chung đường"!"
"Không đi chung đường"? Họ rốt cuộc lấy ra cái ý tưởng đó ở đâu?
"Hai người họ không cùng một môi trường sống. Bà chủ chúng ta đi đâu cũng có quản lý Tần đi theo, tham gia bao nhiêu sự kiện lớn nhỏ? Quản lý Tần lúc nào cũng có người bên cạnh, không giống như bếp trưởng của chúng ta, nhìn là biết sẽ không đi đến những nơi đó để giao tiếp."
"Nhưng câu này của tôi không phải để hạ thấp hay nói mỉa bếp trưởng đâu! Tôi chỉ muốn nói, bếp trưởng Trần Túy nhìn là biết không phải là người thích những điều tầm thường. Nếu không làm việc cùng nhau ở nhà hàng, có lẽ họ cũng không quen biết, ngoài công việc ra, họ chắc chắn không có nhiều chủ đề chung để nói chuyện."
Một bàn người quây quanh, nói chuyện rôm rả cả buổi, ai nấy cũng hùa theo, bắt đầu phân tích.
"Bếp trưởng Trần Túy tuy có ngoại hình xuất sắc, nhưng bên trong lại rất giản dị. Tôi thấy chị ấy, ngoại trừ hôm nay, thì quần áo và phụ kiện thường ngày của chị ấy đều rất đơn giản. Tôi đoán bình thường bếp trưởng cũng không mấy quan tâm đến hàng hiệu."
"Còn quản lý Tần thì khác, mấy người xem từ trong ra ngoài cái gì cũng là hàng hiệu? Ngay cả nước hoa cũng là loại hai nghìn tệ một chai, cầu kỳ đến mức không thể tưởng tượng nổi."
Nghe đến đây, Samantha không kìm được mà ngắt lời, cô ấy nhướng mày: "Từ trong ra ngoài? Cô thấy người ta bên trong mặc gì nữa hả?"
"Ôi, cô gái nhỏ, sao lại nói những lời như thế hả?" Cảnh Phàn ho khan hai tiếng, liếc mắt về phía Samantha.
Samantha lừ mắt nhìn lại, lúc này mọi người lại chuyển chủ đề về Cảnh Phàn.
"Bếp phó Cảnh Phàn, tai của anh đỏ quá!"
"Sao nghe những điều này lại ngại ngùng? Anh đâu có giống người đã làm cha chứ?"
Toàn thân Cảnh Phàn cứng đờ trong một khoảnh khắc, vô thức quay mặt sang một bên, nhìn Samantha với ánh mắt cầu cứu. Ai ngờ Samantha lại nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Không cứu nổi anh, anh tự xử đi."
"Sam, cô không thể như vậy, chúng ta cùng là đội ngũ bếp mà, hơn nữa bánh sinh nhật lần trước của cô cũng là do tôi làm đó!" Cảnh Phàn bắt đầu kêu ca như một đứa nhóc tiểu học.
Samantha không xi nhê gì, nhún vai nói: "Vậy lần sau sinh nhật của anh, tôi sẽ tặng anh một bao lì xì lớn nhé?"
Cảnh Phàn cạn lời hẳn, anh ấy thở dài, lắc đầu rồi tự uống rượu một mình.
Cánh chị em phụ nữ lại ngửi thấy mùi vị không bình thường, mọi người liếc nhau, miệng hấp háy.
—
"Ấy, Trần Túy, lại đây nhanh lên." Sơ Tiểu Nhụy thấy hai người đi về phía này liền tiến tới, thân mật nắm tay Trần Túy rồi giới thiệu: "Trần Túy, đây là đầu bếp điều hành của chúng ta, Ngô Thiên Vũ."
Người này trông có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, dáng vẻ cũng toát lên sự điềm tĩnh. Sơ Tiểu Niên trước đây từng nói con cái của đầu bếp điều hành đều đã lên trung học, bản thân lại trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng.
"Chào đầu bếp Ngô." Trong khi nói, cô đã buông tay khỏi Tần Phong, sẵn sàng để bắt đầu công việc.
Ai ngờ được Ngô Thiên Vũ lại tiến lại gần, trực tiếp hôn lên má cô. Trần Túy thực sự không ngờ tình huống lại phát triển như vậy, thoáng sững người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!