*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chef, dậy chưa?"
"Uhm, dậy rồi."
"Hôm nay dẫn tôi đi bơi được không? Ăn trưa xong rồi chúng ta cùng đi khách sạn."
"Được."
"Vậy trước hết tôi xuống tìm em nhé"
"Ừ."
Trần Túy không ngờ rằng Tần Phong lại nghiêm túc, cô tưởng rằng việc đi bơi chỉ là lời nói đùa của anh.
Đêm qua cô không để người đó ngủ lại, có thể nói là cô đã đuổi người đi.
Kể từ khi trả lời xong câu hỏi kỳ quặc đó, Tần Phong như biến thành một người khác, anh đã thu lại sự dịu dàng thường ngày, kéo Trần Túy làm cả buổi chiều, cho đến tối mới thả cô ra. Sau cùng cũng không biết là người đó lộ bộ mặt thật hay bị k*ch th*ch, anh không nói gì mà chỉ từ phía sau quặp tay cô lại, điên cuồng chứng minh thể lực của mình.
Có lẽ vì bị ép buộc, Trần Túy thực sự cảm thấy tư thế này là mệt mỏi nhất. Mồ hôi nhễ nhại, khiến cô thấy bực bội. Rõ ràng đã hoàn thành một ngày tập luyện, nhưng lại bị người khác lôi kéo làm bài tập aerobic lâu như vậy. Điều bực mình nhất là mãi sau cô mới nhận ra kế hoạch tập luyện của mình đã bị phá hỏng.
Vì vậy, Trần Túy đuổi người nọ về nhà không chút do dự. Ai ngờ, Tần Phong nghe xong lý do lại không hề giận mà còn cười. Anh không hề nhìn cô với ánh mắt sắc lẹm, mà chỉ ôm hôn cô rồi ngoan ngoãn rời khỏi.
Điều này khiến Trần Túy có phần bất ngờ, thế nên cô cũng đồng ý với lời mời đi bơi của Tần Phong.
Ai ngờ mọi chuyện lại khác xa so với những gì cô dự đoán. Có người lại không biết bơi.
"Anh… không biết bơi sao?" Trần Túy nhíu mày, đứng bên cạnh hồ bơi spa với vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng lúc này, người nằm bên trong lại tỏ ra rất tận hưởng, nhướng mày đáp: "Đúng vậy, tôi không biết bơi, từ nhỏ đã sợ nước."
Sợ nước?
Vậy mà giọng điệu của người này lại nhẹ nhàng quanh co, hoàn toàn không giống một chú cáo sắp chết đuối.
Trần Túy hết nói nổi, hiếm khi lộ vẻ hoang mang. Cô nhìn chằm chằm vào những đợt sóng đang cuộn trào trong bể nước rồi nói: "Nhưng anh đã nói muốn đi bơi mà."
"Tôi đến để tắm mà." Tần Phong nhún vai, ánh mắt như ẩn hiện nỗi ấm ức: "Chẳng lẽ em lại kỳ thị một người không biết bơi?"
Chuyện này thì liên quan gì đến kỳ thị…
Trần Túy thở dài, thôi thì mình tự xuống bơi vậy.
Tuy nhiên, bồn tắm massage ở nhà anh rõ ràng thoải mái hơn nhiều so với bồn tắm trong phòng tập thể hình. Không biết người này đang nghĩ gì nữa.
Không còn vướng bận bởi hành động nhàm chán của Tần Phong, sau khi khởi động, Trần Túy liền nhảy xuống nước, động tác liền mạch dứt khoát, chỉ trong chốc lát cô đã bơi đến giữa hồ.
Tần Phong dựa vào thành bể Spa, chống tay ngắm nhìn hình bóng mờ ảo trong làn nước, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh thừa nhận, với tất cả những chuyện liên quan đến Trần Túy, anh đều có thể lãng phí thời gian một cách tối đa.
Không nên nói là "lãng phí", mà là "chi tiêu". Anh sẵn sàng chi tiêu thời gian cho Trần Túy, thậm chí anh cũng không rõ mình thực sự muốn theo đuổi kết quả gì.
Rõ ràng hôm qua cô đã nói, không muốn một mối quan hệ "có danh phận" với bạn tình. Thực ra khi hỏi câu này, đến bản thân Tần Phong cũng ngạc nhiên, anh đã rất lâu không phát ngôn một cách bốc đồng mà không tính đến hậu quả. Việc tuân theo trái tim mình luôn là một điều xa xỉ.
Sau khi bơi tới bơi lui vài vòng, Trần Túy lên bờ nghỉ ngơi một lát. Cô từ chối "lời mời tắm bọt" của ai đó, bổ sung nước rồi nhảy xuống hồ, hóa thành một con cá uyển chuyển tự do.
Tần Phong lặng lẽ ngồi bên bờ, nhưng trong lòng không hề cảm thấy khổ sở khi phải chờ đợi, thay vào đó là sự bình yên lâu lắm mới có được.
Kể từ khi thường xuyên ở bên Trần Túy, cảm giác này luôn xuất hiện, những u ám chôn giấu trong lòng cũng dần dần thấy ánh sáng. Thật kỳ lạ, rõ ràng cô không phải là một người ấm áp, thậm chí có phần lạnh nhạt, ngay cả ánh trăng mùa đông cũng còn hào phóng hơn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!