Chương 22: MÓN THỨ MƯỜI BA: CANH GÀ BÓNG CÁ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Trần Túy tỉnh dậy thì nhận ra phòng ngủ tối om và yên tĩnh hơn mọi ngày. Hóa ra là có người đã kéo rèm trước khi đi ngủ. Cô chưa bao giờ có thói quen kéo rèm trước khi ngủ. Nhìn qua đồng hồ, Trần Túy nghĩ có lẽ sự đúng giờ của đồng hồ sinh học cũng liên quan đến độ sáng tối của căn phòng.

Nhìn quanh không thấy bóng dáng của Tần Phong, chỗ nằm bên cạnh dường như đã nhiễm hơi lạnh từ lâu, nhưng nhiệt độ còn sót lại từ cơ thể khi được ôm vẫn còn lưu lại trên lưng cô. Cảm giác này có phần mới mẻ.

Bước ra khỏi phòng, phòng khách cũng không một bóng người, có lẽ anh đã đi làm việc gì đó.

Trần Túy tắm rửa đơn giản, sau đó tìm một dụng cụ phù hợp để bắt đầu bài tập kỵ khí[27] hôm nay. Nửa tiếng sau, cô đứng dậy đi vào bếp rót nước, lúc này cửa chính đúng lúc mở ra.

[27]Bài tập kỵ khí (Anaerobic exercise) là loại bài tập phân hủy glucose trong cơ thể mà không cần sử dụng oxy; kỵ khí có nghĩa là "không có oxy". Loại bài tập này dẫn đến sự tích tụ axit lactic. Về mặt thực tế, điều này có nghĩa là bài tập kỵ khí có cường độ cao hơn nhưng thời gian ngắn hơn so với bài tập aerobic.

Như đã dự đoán, nên cô không thể hiện cảm xúc mà nhìn sang bên cạnh, khi quay lại thì cốc nước đã vơi đi phân nửa.

Đây là lần thứ hai người này tự ý mở cửa, trên tay còn bưng một chiếc nồi gang. Trần Túy nghi ngờ rằng cái chảo này thực ra mới là chìa khóa.

Tuy nhiên, quản lý nhà hàng không bao giờ vào bếp trong giờ làm việc, hoàn toàn trái ngược với đầu bếp không lúc nào rời tay khỏi xoong nồi.

Cảnh tượng này buồn cười đến nỗi Trần Túy không nhịn được mà phì cười.

"Cười gì đấy?" Một loạt động tác quen thuộc, Tần Phong đặt nồi lên bếp rồi tiến thẳng đến ôm eo Trần Túy.

Cảm giác thân thể quen thuộc hòa quyện cùng nhiệt độ đêm qua. Trần Túy tận hưởng cái ôm vừa dính nhớp lại ấm áp này. Lúc này cô mới nhận ra người này thực sự đã về nhà thay đồ.

Không còn là áo sơ mi hay bộ vest chỉnh tề, thay vào đó là áo T

-shirt rộng rãi và quần thể thao, khiến anh trông trẻ ra nhiều tuổi, ngay cả đầu tóc cũng có vẻ mềm mại hơn bình thường, giống như một con thú có lông.

Trần Túy vô thức đưa tay lên, chạm vào phần tóc rủ xuống thái dương của Tần Phong rồi nói: "Cười anh hóa ra còn rất trẻ."

"Hóa ra…?" Tần Phong sửng sốt giây lát rồi nhướng mày: "Em giải thích xem, câu này có nghĩa là gì?"

Miệng nói vậy, nhưng tay thì không yên, mặt cũng vậy. Anh ghé sát Trần Túy rồi từ từ cúi xuống, vùi mặt vào ngực cô, cọ qua cọ lại vào con rắn đó.

"Chẳng có ý nghĩa gì cả." Trần Túy lùi lại. Dù sao cô cũng không muốn tự sắp xếp cho mình một bài tập aerobic vào lúc này, vì vậy ánh mắt cô hướng đến chiếc nồi gang bên cạnh: "Đây là món canh gì vậy?"

Tần Phong cười đáp: "Chef, em có nhận ra rằng bây giờ việc tôi nấu cho em ăn ngày càng tự nhiên hơn không?"

Có à?

Trần Túy chìm vào suy nghĩ, cô bỗng nhớ lại tất cả những khoảnh khắc đã trải qua khi ở bên Tần Phong.

Hình như… có thật.

Lúc đi làm, người này sẽ tìm cách để cô uống nhiều nước, lúc cô quên ăn trưa cũng sẽ ân cần phục vụ bữa cơm cho nhân viên. Còn sau giờ làm, trong cuộc sống, hoặc nói cách khác là lúc trên giường… 

Quả thật, cô đã vô thức đón nhận tất cả những sự "chăm bẵm" và lòng tốt của anh.

"Em đang nghĩ gì vậy? Sao cứ nhìn tôi mãi thế?" Tần Phong nhướn mày, tay đã chạm vào mông của Trần Túy.

Trần Túy lập tức thay đổi ý định.

"Đợi chút nữa hãy uống canh." Cô nói với giọng bình tĩnh.

Lúc từ trong phòng đi ra đã qua buổi trưa, Tần Phong c** tr*n đi vào bếp hâm nóng canh. Những giọt nước vẫn còn đọng trên mái tóc chưa khô hẳn, rồi chảy dọc xuống những múi cơ lưng rắn chắc.

Trần Túy không kìm được liếc anh thêm vài lần, cuối cùng dựa hẳn vào ghế sofa, nhìn thẳng vào anh không thèm che giấu. Phải nói rằng ngoại hình của Tần Phong thực sự hợp ý cô, và thân hình này quả là một bất ngờ thú vị đi kèm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!