"Tần Phong, sau này chúng ta vẫn đừng lên giường với nhau nữa thì hơn."
Vừa dứt lời, cơn gió ấm áp của đầu hè cũng trở nên u ám, những mảnh màn hình vỡ vụn ở góc tường cũng theo đó mà lay động.
Kể từ khi đạt được một loại mối quan hệ "công tư phân minh" với Trần Túy, Tần Phong đã biết sẽ có ngày này. Anh chưa bao giờ nắm bắt được tính cách của người trước mặt, cũng không nắm được quyền chủ động.
Cảm giác này thật tồi tệ, lý trí bảo anh nên vạch ra ranh giới với "yếu tố không chắc chắn", nhưng bản năng động vật nguyên thủy trong cơ thể lại khiến anh không tự chủ muốn chiếm hữu con mồi nguy hiểm.
Nhưng cũng không thể ép buộc cô ấy được…
Tần Phong cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang chìm xuống, hòa lẫn với những chuyện không vui xảy ra dạo gần đây, cùng với làn gió oi ả của đêm đầu hè, sắp kéo anh rơi vào vũng lầy. Nếu lúc này lại bám víu vào người khác thì có lẽ sẽ rất khó coi, anh không muốn trải qua những tình huống tương tự trong cuộc đời mình nữa.
Vì vậy, anh cố gắng kéo khóe miệng, cười ra vẻ nhã nhặn rồi nói: "Được thôi."
Nhưng… Trần Túy đã hứa sẽ làm một chiếc bánh sinh nhật cho anh.
"Vậy tôi có thể hỏi, tại sao em đột nhiên lại thay đổi ý định không?"
Màn đêm yên bình bị phá vỡ, giọng nói của anh dần bình tĩnh lại. Tuy nhiên, khóe mắt đỏ hoe vẫn không che giấu được, dưới ánh đèn mờ ảo toát lên sự đáng sợ.
Tần Phong đang tự nhủ chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời nào. Người này luôn hành động theo cảm xúc của mình. Hỏi cũng vô ích…
"Anh đã có bạn gái rồi, tôi không thể chấp nhận một mối quan hệ như vậy."
Một cơn gió thổi qua, tiếng chuông gió lanh lảnh vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó đang mở, hòa cùng hương hoa mùa hè.
"…C, cái gì?"
Câu trả lời này khiến Tần Phong sững sờ hồi lâu, mãi đến khi ngửi thấy hương hoa, anh mới hoàn hồn.
Câu nói vừa rồi còn chưa đủ rõ ràng sao? Chẳng lẽ khả năng diễn đạt tiếng Trung của mình có vấn đề sao?
Trần Túy có cảm giác bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Tôi không bao giờ lên giường với người đã có người yêu cố định, phiền phức lắm."
So với ràng buộc về mặt đạo đức, điều cô quan tâm nhất là gặp rắc rối. Cô hy vọng Tần Phong hiểu rõ điều này, sau đó tiếp tục trở thành một đồng nghiệp phân biệt rõ ràng giữa công và tư với mình.
Nhưng đối phương lại không nghĩ sâu được như vậy. Anh dừng lại một chút rồi nói: "Tôi… có bạn gái à?" Tần Phong cố gắng điều chỉnh biểu cảm. Khi nói tiếp, ánh mắt anh đã sáng lên rất nhiều, dường như còn lẫn chút ý cười: "Sao tôi lại không biết chuyện này chứ."
"Hử?" Chứ chẳng lẽ không phải…
Tần Phong khẽ ngắt lời cô: "À… tôi biết rồi, là do Tôn Lỗi nói phải không?"
Trần Túy ngẩn ra rồi gật đầu.
Một câu nói khiến trái tim đang chùng xuống của anh nhẹ nhõm hẳn, ánh mắt Tần Phong đột nhiên thay đổi. Anh tiến lên một bước, nắm chặt tay Trần Túy.
"Có lẽ tối đó nó thấy tôi đưa em đi, nên mới cố tình nói như vậy." Anh tựa đầu vào Trần Túy, giọng nói như mang theo móc câu: "Quan hệ giữa bọn tôi không được tốt cho lắm, nó không ưa tôi. Chẳng qua dì đã nhờ cậy, nên người họ là tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc nó."
"Em biết không? Nó là ông chủ của quán bar, tôi cũng không thường xuyên đến đó."
"Vậy à." Mặc dù Trần Túy không biết câu chuyện này có liên quan gì đến việc Tôn Lỗi lừa cô.
Tần Phong còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy người trước mặt dường như không quan tâm, anh đành bỏ cuộc. Tốt nhất là đừng tiết lộ nhiều thông tin phức tạp như vậy cùng một lúc.
"Vậy ra em nghĩ tôi có bạn gái mới nên muốn giữ khoảng cách với tôi?"
"Ừ."
Nhìn đôi mắt thường xuyên ở trạng thái mơ màng, Tần Phong tựa người vào cô và cười khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!