Chương 20: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (III)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tần Phong, anh cũng ở đây à."

Cuối cùng Sơ Tiểu Niên là người đã phá vỡ bầu không khí kì dị trước mắt, mặc dù cậu ấy cũng không hiểu tại sao Tần Phong lại đột ngột xuất hiện sau lưng mình, và thái độ của anh đối với Tôn Lỗi cũng khá căng thẳng.

Nhưng may mắn thay, anh đã đẩy ly rượu xuống giúp Trần Túy thoát khỏi tình huống khó xử, nếu không cậu ấy cũng không biết Trần Túy sẽ nói ra điều gì.

Song, có phải hai người này vừa rồi đã nắm tay nhau không?

Sơ Tiểu Niên gãi đầu, liếc nhìn hai người lúc này đang cách nhau một dải ngân hà thì nhanh chóng xua tan ý nghĩ vô lý này.

Tần Phong đặt ly Tequila sang một bên, lần đầu tiên bỏ qua câu hỏi của Sơ Tiểu Niên.

Anh quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Tôn Lỗi hai giây, rồi lạnh lùng nói: "Cậu đi đây với tôi một lát."

Vị trí xung quanh đã được dọn dẹp, bầu không khí nặng nề cuối cùng cũng dịu lại phần nào. Thấy hai người kia đã đi xa, Sơ Tiểu Niên tiến lại gần bên cạnh Trần Túy và nói nhỏ.

"Ê, cậu có thấy vừa rồi sắc mặt Tần Phong cực kỳ tệ không? Anh ta rất ít khi lộ ra biểu cảm dữ tợn như vậy."

"Nhưng tớ biết anh ta và Tôn Lỗi không thân lắm, thực ra tớ cũng không ưa Tôn Lỗi, tớ có cảm giác người này cứ kỳ cục thế nào ấy."

"Tequila, cậu có đang nghe không?" 

"Hở?" Bị Sơ Tiểu Niên vỗ nhẹ, Trần Túy mới sực tỉnh.

Sơ Tiểu Niên cười bất lực: "Cậu đang nghĩ gì đấy?"

Trần Túy bình tĩnh đáp lời: "Tôi cũng thấy Tôn Lỗi rất kỳ lạ."

"Đúng nhỉ! Nhưng tớ cũng không thể nói rõ là kỳ cục ở chỗ nào, chỉ cảm thấy anh ta ăn nói có vẻ móc mỉa."

"Ừ."

"Cậu sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ như mất hồn, đang nghĩ đến điều gì, có phải không?"

Trần Túy lắc đầu: "Tôi thấy hơi mệt rồi, bây giờ cho họ lên món tráng miệng luôn được không?"

"Ồ, được thôi, vậy chúng ta ăn nhanh rồi về nhà." Sơ Tiểu Niên thấy Trần Túy có tâm sự, cũng không hỏi nhiều, "Vất vả cả tháng nay rồi, chef, đợi tham gia xong staff party, cậu sẽ có một tuần nghỉ, tớ sẽ dẫn cậu đi chơi, chẳng phải cậu luôn muốn đi xem trấn Giang Nam sao?"

"Được đấy." Sắc mặt Trần Túy dịu lại: "Đi Ô Trấn[26] nhé."

[26]Ô Trấn là một thị trấn danh lam thắng cảnh lịch sử thuộc thành phố cấp huyện Đồng Hương, nằm ở phía bắc của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc."Không thành vấn đề! Nói đi là đi!"

Hai người nhìn nhau cười rồi cùng chờ đợi món soufflé chanh dây mà họ mong đợi, giống như vài năm trước.

Trong phòng riêng của quán bar, Tôn Lỗi châm một điếu thuốc, rồi đưa bao thuốc sang bên cạnh.

"Anh có hút thuốc không?" Thấy người kia không phản ứng, cậu ta nhún vai, lại cho thuốc vào bao: "Có cần phải như vậy không, chỉ là uống một ly với tình nhân của anh thôi mà."

Tần Phong như bị hai chữ đó đâm trúng, anh lạnh lùng nhìn qua rồi trầm giọng, nói: "Tôi không muốn tốn thời gian với cậu, gần đây quán bar có chuyện gì vậy? Chỉ trong vài tháng mà danh tiếng của quán đã bị cậu hủy hoại ra thế này?"

Ai ngờ Tôn Lỗi không trả lời câu hỏi, mà lại trợn mắt nhìn Tần Phong với vẻ không thể tin nổi.  

"Đừng nói với tôi rằng hai người là thật nhé, không lẽ lần trước sau khi anh dẫn người đi, cả hai vẫn giữ liên lạc? Thế là phát triển thành bạn tình cố định rồi sao? Nhưng tôi thấy cô ấy không phải gu của anh, khác xa với chị dâu cũ của tôi mà."

"Nói mới nhớ, anh họ nè, anh đã kể cho cô ấy nghe về quá khứ của mình chưa? Cô ấy có biết bản chất thực sự của con người anh không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!