Chương 2: MÓN THỨ HAI: TEMPURA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua khe rèm, Trần Túy tỉnh dậy như thường lệ. Cô luôn có thói quen dậy sớm để tập thể dục, nhưng không ngờ chỉ ngủ có ba tiếng mà vẫn duy trì được đồng hồ sinh học thức dậy lúc bảy giờ sáng.

Trần Túy xuống giường rửa mặt, lúc ra khỏi phòng tắm thì người còn lại trên giường vẫn chưa tỉnh.

Cô chưa từng có tiền lệ âu yếm với tình một đêm vào ban ngày ban mặt, cũng không biết sau khi tỉnh rượu thì nên đối xử với người khác như thế nào. Đang định rời đi thì lại nhìn thấy chiếc váy rách nát trên sàn, Trần Túy không khỏi nhíu mày.

Quả nhiên, việc buông thả d*c v*ng quá mức có chút phiền phức.

Không còn cách nào khác, cô đành gấp chiếc váy liền thành váy ngắn, rồi tiện tay lấy áo sơ mi của Tần Phong mặc vào, lại buộc một nút ở eo, cuối cùng cũng trở thành một bộ đồ bình thường.

Trần Túy thu dọn một hồi thì tìm được túi đeo và áo khoác rải rác khắp nơi, sau đó cô bước ra khỏi phòng.

Bắt được taxi, cô mới nhớ phải nhắn tin cho Tần Phong.

Mặc đồ của người khác, ít nhất cũng phải nói một tiếng, mặc dù chiếc váy hy sinh cũng là công lao của ai đó.

Ngẫm nghĩ một hồi, cô trực tiếp chuyển khoản số tiền tương đương với giá trị chiếc áo sơ mi.

Nhưng mà hai ngày trôi qua, không ai nhận chuyển khoản, sau vài giấc ngủ, sự việc này cũng dần phai nhạt.

Đến ngày "team building" đã hẹn, Trần Túy đứng trước gương phân vân một lúc, rồi lại cởi chiếc váy dây đeo ôm sát cơ thể ra.

Mặc dù thực chất không phải staff party (tiệc cho nhân viên), nhưng buổi đầu gặp gỡ đồng nghiệp vẫn nên ăn mặc mộc mạc một chút thì tốt hơn.

Nghĩ vậy, cô chỉ trang điểm nhẹ và thay bộ đồ thể thao thoải mái nhất mà bản thân thường mặc, buộc tóc một cách tùy ý, tuổi tác bỗng chốc giảm đi vài tuổi.

Ra ngoài và đi theo địa chỉ, cô gần như ngay lập tức nhận ra nhà hàng lòe loẹt trước mặt có dán dòng chữ "Xin hãy chờ đợi" – "La Tulipe[5]", nghĩa là hoa tulip trong tiếng Pháp, Sơ Tiểu Niên từng kể rằng chị gái của cậu ấy rất thích hoa tulip.

[5]Hoa tulip (bắt nguồn từ tiếng Pháp Tulipe) (danh pháp khoa học: Tulipa), còn được viết là tulip theo tiếng Anh, còn có tên gọi khác là uất kim hương, là một chi thực vật có hoa trong họ Liliaceae. Khi tặng cho đối phương trong các dịp lễ, điều này hàm ý rằng bạn có một tình yêu nồng cháy. Trần Túy đang mất tập trung, thì bị ai đó từ phía sau ôm chầm lấy.

"Tequila! Lâu quá không gặp, tớ nhớ cậu chết đi được!"

Nhờ đã quen biết với Sơ Tiểu Niên nhiều năm, Trần Túy sớm đã thích nghi với sự nhiệt tình của cậu ấy, vì vậy cô duỗi tay vỗ hờ vào người Sơ Tiểu Niên vài cái: "Lâu không gặp, tôi cũng nhớ cậu."

"Được đấy, không tệ, đã biết có qua có lại rồi."

Trần Túy mỉm cười với cậu ấy, không nói gì thêm.

Hai người đứng bên ngoài trò chuyện một lúc, Sơ Tiểu Niên mới nhận ra một điều, lùi lại một bước và nhìn Trần Túy từ trên xuống dưới, sau đó nói với vẻ không thể tin nổi: "Chuyện gì đây, hồi xưa mỗi lần tham gia party, cậu có bao giờ ăn mặc như thế này đâu!"

"Đây không phải là party, mà là hoạt động xây dựng đội nhóm." Trần Túy sửa đúng cho Sơ Tiểu Niên.

Sơ Tiểu Niên cười cô đã biết sống thực dụng, rồi dẫn cô vào trong nhà hàng, vừa đi được vài bước thì Trần Túy đột nhiên dừng lại. Cô nhíu mày: "Tôi có thể không vào không?" 

Nhìn thấy cảnh tượng mọi người bên trong tiệc tùng ăn uống linh đình, cả cơ thể cô đều viết đầy sự từ chối. Việc tổ chức buổi tiệc nội bộ thành buổi tiệc chiêu đãi khách của bà chủ, với tư cách là nhân viên, cô thực sự không muốn tham gia, ngay cả khi bảo cô nể mặt Sơ Tiểu Niên cũng vô dụng. 

Nhưng có người lại cứ thích việc kết hợp cả hai lại với nhau. 

"Ôi dào, cậu cũng biết đấy, chị gái tớ là thương nhân hàng thật giá thật, với bà ấy thì càng đông vui càng tốt, vừa mới nói một lát nữa sẽ giới thiệu cậu với khách của chị ấy… Ấy! Tequila, đừng đi mà!"

Chị gái của Sơ Tiểu Niên, Sơ Tiểu Nhụy là người sở hữu cổ phần lớn nhất trong nhà hàng, giờ đây nhìn người đã thuyết phục cô trở về bằng được thì rõ ràng là không có thực quyền.

"Điều này không giống như chúng ta đã thỏa thuận." Trần Túy đứng vững, nói một cách nghiêm túc: "Tôi chỉ phụ trách bếp, không phụ trách tiếp khách."

Sơ Tiểu Niên hé miệng, cảm thấy chán nản. Cậu ấy làm sao không biết tính khí của Trần Túy. Ngày xưa khi hai người còn làm việc chung, cô chưa bao giờ tham gia các buổi tiệc rượu thương mại của nhà hàng, chỉ tham gia các buổi tiệc nội bộ, cùng đồng nghiệp chơi bowling và uống chút rượu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!