*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng Sáu, sức nóng của mùa hè dần dần hiện ra, không khí trở nên oi ả hòa quyện với hương thơm của các món ăn trong những con hẻm sâu, Trần Túy cảm thấy như mình đang đi bộ trong một chiếc xửng hấp khổng lồ.
Đi thêm vài bước, mùi vị đã thay đổi, trở thành mùi lẩu, xiên que chiên, xào lửa lớn, đồ nướng…
Càng đi, mùi khói dầu càng nồng, Trần Túy nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Chẳng mấy chốc cậu sẽ nhận ra thôi." Trong khi nói, hai người đi đến một ngõ hẻm, Sơ Tiểu Niên chỉ về phía trước: "Chỗ này, nhận ra chưa?"
Trần Túy suy nghĩ hai giây rồi lắc đầu.
"… Tớ sốc đấy!" Sơ Tiểu Niên kéo cô đi về phía trước: "Chỗ này mà cậu không nhớ à? Lần trước cậu đi từ bên kia đường sang, lần này chúng ta đi một đường khác."
"Hình như có chút ấn tượng."
"Nín, cậu không ấn tượng thì có!" Sơ Tiểu Niên lập tức vạch trần, châm biếm nói, "Chef đi đây đi đó mà lại là người mù đường, nói ra ai mà tin chứ?"
Trần Túy nguýt cậu ấy một cái, kiên quyết nói: "Tớ biết đường."
"Rồi, cậu biết đường, trước đây mỗi lần chúng ta đi chơi, vừa lên xe đã ngủ không phải là cậu, ở trường bị lạc không phải là cậu, ở trung tâm thương mại không tìm thấy lối ra cũng không phải cậu…… Ủa, Tequila, sao cậu lại đi nhanh thế, đi giày cao gót mà còn đi nhanh như vậy!"
Sơ Tiểu Niên cười to, nhanh chóng đuổi theo Trần Túy.
Cho đến khi hai người đứng trước bức tượng đá, Trần Túy mới ngơ ngác gật đầu: "Có ấn tượng."
Hơn nữa, còn ấn tượng rất sâu sắc.
Sơ Tiểu Niên buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của Trần Túy, cậu ấy ôm bụng cười ngả cười nghiêng rồi đẩy cửa. Hai người bước vào, mùi đồ chiên lại xộc vào mũi.
"Chào hai vị, buổi tối tốt lành, có cần em cất đồ giúp không ạ?"
"Không cần, cảm ơn."
Lần thứ hai đến quán bar này, Trần Túy cũng coi như quen cửa quen nẻo, Sơ Tiểu Niên hiểu rõ sở thích của bạn thân, vừa vào đã hướng thẳng đến góc quầy bar và gọi hai ly rượu.
Sau khi đuổi người phục vụ nhiệt tình đi bằng vài câu, hai người bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
"Ngoài các món ăn đặc trưng, thực đơn của họ thay đổi theo mùa. Với các quán bar ở trong nước, làm được điều này không hề dễ." Sơ Tiểu Niên hào hứng xoa tay, chỉ vào món ăn nổi tiếng nhất và nói, "Cậu vẫn muốn ăn món này chứ?"
Trần Túy nhìn vào dòng chữ "Xì gà cuốn thịt vịt" thì nói: "Đã ăn rồi, đổi món mới đi."
"Mì ramen? Món khuya này có phải quá heavy (nặng) với cậu không?"
"Cũng được." Trần Túy nói: "Hôm nay không ăn tinh bột."
"À? Cậu không ăn thịt heo chiên xù à?"
"Không, tớ chỉ ăn ức gà cuộn."
Sơ Tiểu Niên thực sự ngưỡng mộ sức tự chủ của người này: Nhỏ này có thể kiềm chế trước miếng sườn heo phô mai thơm ngon như vậy á, thật khiến người ta giận sôi!
Sau khi nghiên cứu thực đơn từ đầu đến cuối, hai người đã đưa tất cả những món có chữ "truffle" và "wagyu" vào danh sách đen, cuối cùng gọi một phần mì ramen, một phần cơm nhím biển và thêm vài món sashimi, biến bữa khuya tại quán bar thành ẩm thực Nhật Bản.
Đặt món xong, Sơ Tiểu Niên lại suy nghĩ về thực đơn tráng miệng: "Lần trước hình như cậu không gọi tráng miệng đúng không?"
"Không."
"Ôi! Mùa này họ lại có soufflé, còn là món đặc trưng của mùa nữa!" Ánh mắt Sơ Tiểu Niên sáng lên, nhưng nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ đó: "Thôi, nhà hàng của chúng ta cũng có, sao phải ăn của người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!