Chương 18: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (I)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Aaa—— Mở cửa thử nghiệm cuối cùng cũng kết thúc rồi!"

Người phục vụ mang đĩa ăn cuối cùng từ khu xuất món, Sơ Tiểu Niên trượt cả người xuống, chống khuỷu tay lên bàn thao tác, bốc miếng thịt heo con thừa cho vào miệng: "Mình sắp chết đói rồi, một lát nữa chúng ta nên ăn gì đây?"

Nhưng Trần Túy vẫn "tạt nước lạnh" như mọi khi: "Mới chỉ ra món chính, còn món tráng miệng nữa."

"Wow! Cậu đúng là đồ đáng ghét, lúc nào cũng phá hỏng không khí." Sơ Tiểu Niên càu nhàu với vẻ bất mãn: "Chẳng phải chỉ còn soufflé và mousse xoài dừa thôi sao, bên Sam đã chuẩn bị xong rồi."

"Lát nữa cậu cũng phải đi hỗ trợ chứ."

"Biết rồi biết rồi." Sơ Tiểu Niên thúc giục cô: "Cậu nhanh đi văn phòng tính toán đi, dưới này để bọn tớ lo."

"Ừ, có việc gì cứ gọi tôi nhé."

Trần Túy nói xong, cầm tài liệu vào phòng làm việc, bắt đầu "khóa học toán" đau đầu nhất mỗi tuần.

Chỉ trong chớp mắt, thực đơn cố định cho hoạt động mở cửa thử nghiệm kéo dài bốn tuần đã hoàn tất. Tuần tới, họ cần hoàn thiện thực đơn kinh doanh của nhà hàng dựa trên phản hồi của khách hàng về các món ăn. Nghĩ vậy, việc tham dự staff party là điều cần thiết, bởi vì vẫn còn một số chi tiết phải được xác nhận với bếp trưởng điều hành.

Trần Túy uống một hơi hết một cốc nước lạnh, cầm bút và giấy lên bắt đầu tính toán. Nhưng mà, còn chưa kịp tính xong một đơn hàng, Sơ Tiểu Niên đã vội vã chạy vào văn phòng.

"Chef, lại đây, món soufflé trông không được khả quan cho lắm."

"Được, tôi ra ngay." Trần Túy đặt bút xuống, nhanh chóng đi đến lò nướng. Sau khi nhìn thấy tình trạng của món soufflé bên trong, cô hỏi: "Đã để trong đó bao lâu rồi?"

"Mười lăm phút."

"Không nên là trạng thái này." Trần Túy nói: "Tôi sợ mẻ này sẽ không nở."

"Vậy phải làm sao đây…" Người luôn bình tĩnh như Samantha cũng bắt đầu bồn chồn. Dù sao thì đây cũng là món tráng miệng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa tối nay còn có một bàn khách lớn 20 người. Nếu mẻ này không thành công, đây sẽ là sai lầm lớn nhất kể từ khi nhà hàng mở cửa.

"Không sao, đừng lo lắng." Trần Túy vỗ vai Samantha: "Tôi sẽ nói với quản lý Tần, em hãy làm một mẻ khác ngay. Nhớ làm hết tất cả. Mẻ này có thể là do thời gian đánh lòng trắng trứng chưa đủ, những mẻ mà em chuẩn bị tối nay cũng không thể dùng được."

"Cành Phàn, Tiểu Niên, hai người cùng nhau giúp Sam chuẩn bị." Nói xong, cô không quên nhắc nhở: "Đừng làm gấp, lòng trắng trứng phải được đánh đến trạng thái phù hợp, còn lại tôi sẽ xử lý."

"OK!"

Soufflé là món tráng miệng phải chạy đua với thời gian, sau khi ra lò, cần rắc một lớp đường bột và đưa lên phục vụ ngay lập tức, nếu không sẽ bỏ lỡ thời điểm thưởng thức tốt nhất, bởi nó sẽ bị xẹp xuống chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Trần Túy lấy nguyên khay soufflé ra từ lò nướng, chỉ sau mười mấy giây, phần vượt ra ngoài khuôn đã co lại, là một thất bại đã được dự đoán.

Cô đặt mẻ bánh này sang một bên, gõ hai lần vào chuông phục vụ.

Thông thường, khi gọi món hoặc gọi phục vụ bàn, họ chỉ cần gõ một lần. Gõ hai lần thường mang ý nghĩa có trường hợp khẩn cấp, Tần Phong cần phải vào và đích thân xử lý.

Đây là sự ăn ý mà bếp trưởng và quản lý nhà hàng đã hình thành trong tuần đầu tiên hợp tác. Quả nhiên, Tần Phong đã vào ngay sau đó.

Anh trông có vẻ vội vàng, bởi vì Trần Túy hiếm khi gửi tín hiệu như vậy, "Tôi đến rồi, chef."

Câu trả lời ngắn gọn nhưng lại khiến người ta vô thức bình tĩnh lại. Trần Túy cảm thấy nhẹ nhõm phần nào và giải thích tình hình cho anh.

Tần Phong nghe xong, liếc nhìn món "thành phẩm thất bại" trong đĩa, lập tức hiểu ra: "Mọi người đừng vội, tôi sẽ đi nói chuyện với khách hàng." Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Phải chờ khoảng bao lâu nữa?"

"Ít nhất ba mươi phút." Tần Phong gật đầu, như đang cúi đầu suy nghĩ điều gì, vài giây sau Trần Túy hỏi: "Có gì cần tôi làm không?"

Trong thời gian phục vụ món ăn, để khách phải chờ thêm ba mươi phút rõ ràng là một sai lầm nghiêm trọng của nhà bếp. Nếu may mắn, gặp được khách hàng biết thông cảm thì họ sẽ không so đo với nhà hàng; nhưng nếu không may, khách hàng không hài lòng với dịch vụ lần này và sẽ không quay lại cũng là điều bình thường. Xét cho cùng, đây không phải là trải nghiệm ăn uống dễ chịu, chưa kể đấy còn là một bàn khách lớn cho hai mươi người.

"Ừm…" Tần Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Ở đây có loại bánh petit four[24], loại mà được định nghĩa là "one bite size" trong tiếng Pháp ấy? Là những món tráng miệng hoặc món mặn mini. Không cần phải quá phức tạp, chỉ cần đơn giản là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!