Chương 16: MÓN THỨ MƯỜI MỘT: HOÀNH THÁNH KIỂU Ý (I)

Mỗi sáng thứ Hai, thành phố này lại hiện ra với vẻ bận rộn nhất của nó, chỉ có nhân viên của La Tulipe thì ngược lại, ngành dịch vụ ăn uống vào cuối tuần luôn phải hoạt động, nên thứ Hai và thứ Ba tự nhiên trở thành ngày nghỉ cố định.

Vì vậy, ngày đầu tuần trở thành thời điểm thoải mái nhất của Trần Túy, lúc này trong phòng gym ngoài những người lớn tuổi đang chạy bộ một cách chậm rãi thì không còn ai khác, vừa đúng để xác định ngày này là "ngày tập thể dục aerobic" cố định. Trần Túy luôn chạy một giờ trên máy chạy bộ vào buổi sáng sớm, sau đó lao ngay vào bể bơi để bơi vài vòng.

Việc tiêu tốn nhiều calo luôn mang lại cho cô một kh*** c*m mạnh mẽ, mỗi khi ra khỏi bể bơi, cả thế giới như được tái sinh. Chỉ có điều hôm nay không thích hợp để bơi, vì vậy cô đã chạy liên tục trong hai giờ.

Vừa đổ mồ hôi như mưa xong đã là mười giờ, cô cầm điện thoại lên thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, Trần Túy bước ra khỏi phòng tập và gọi lại.

"Alô, có chuyện gì vậy?"

"Sáng sớm cậu làm gì mà giờ này mới gọi lại cho tớ?"

Khi cuộc gọi vừa được kết nối, đã nghe thấy tiếng phàn nàn từ bên kia, giọng điệu này chỉ có thể là của Sơ Tiểu Niên.

"Tôi mới tập xong." Trần Túy nói: "Bây giờ mới có mười giờ."

"Hồi xưa rõ ràng chín giờ là cậu đã tập xong, giờ tự mình trễ một tiếng rồi còn trách tớ nữa hả!"

"Đâu có." Trần Túy cười khổ, nghĩ rằng chuyện này cũng không phải chuyện gì xấu. Quả thực gần đây cô dậy muộn hơn trước, kể từ khi cô ngày càng gần gũi với một người.

"Hôm nay có kế hoạch gì không? Nếu không thì tớ sẽ qua, đến nhà cậu ăn trưa."

Đến nhà sao…

Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu cô là bóng dáng của một vị khách không mời mà đến, cùng với mùi nước hoa nam trong phòng, những ngọn nến trên bệ đá cẩm thạch trong phòng tắm, và những bộ ly pha lê mới thêm vào bếp…

Vì thế Trần Túy không trả lời mất một lúc lâu.

"Vãi chưởng! Tequila! Đừng nói với tớ là gần đây cậu đang nuôi một gã trai trẻ nhé!"

"… Ngày nào tôi cũng tất bật, lấy đâu ra trai trẻ." Bất ngờ khi bị đoán đúng một nửa, Trần Túy không khỏi cảm thấy khâm phục Sơ Tiểu Niên, quả không hổ là tình bạn mười năm.

"Ấy, không có gì phải xấu hổ, nếu cậu nuôi thì cứ kể cho tớ biết, tớ sẽ tư vấn cho cậu." Sơ Tiểu Niên vừa nói vừa cười xấu xa, "Yêu đương thì có gì phải giấu giếm chứ, mỗi lần cậu có tình huống gì là lại trở nên rất bí ẩn, những người yêu cũ của cậu cũng mlem bỏ xừ, sao không dẫn ra cho tớ gặp một lần."

"Cẩn thận cách dùng từ của cậu." Trần Túy sửa lại, "Không phải người yêu cũ."

"Được rồi, được rồi, đó đều không phải người yêu cũ, còn Leo thì đúng phải không?" Sơ Tiểu Niên thở dài: "Tớ nhớ Leo đã nhìn cậu với ánh mắt oán hận, thật đáng thương…"

"Lắm lời quá, rốt cuộc cậu có đến không?"

"Đến chứ đến chứ!"

Cúp máy, Trần Túy ngay lập tức cảm thấy bình yên, rõ ràng là rất ghét những nơi ồn ào, nhưng lại có thể chịu đựng được người bạn nói nhiều như vậy. Xem ra con người thật mâu thuẫn, lời nói không đi đôi với suy nghĩ thường xuất phát từ những khao khát sâu thẳm trong tâm hồn.

Cô về nhà dọn dẹp qua, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không động đến đồ đạc của Tần Phong, họ vốn không phải là mối quan hệ như vậy, không cần phải cố gắng che giấu điều gì.

Vào buổi trưa, Sơ Tiểu Niên xuất hiện ở nhà Trần Túy, tay cầm vài túi nhựa, vai phải còn đeo một chiếc túi hàng hiệu rất nổi bật. Cậu ấy bước vào, cởi giày rồi ném đồ xuống đất, sau đó lập tức sà vào sofa của Trần Túy.

"Wow… Lần trước đi xem nhà cùng cậu, tớ đã thích cái sofa này rồi, thật sự rất thoải mái!" 

Trần Túy nhặt đi những chiếc túi nhựa tội nghiệp ở cửa rồi để lên bàn ăn, nói khịa: "Sau này cậu thất tình thì có thể đến ngủ trên cái sofa này."

Sơ Tiểu Niên nghe xong lập tức lao tới, Trần Túy bất lực đẩy bạn ra: "Đừng có làm loạn, canh sắp đổ rồi."

"Tớ sẽ không thất tình đâu!"

"Rồi rồi, cậu sẽ không."

Cô nói như thể đang dỗ dành trẻ con, lát sau lại nghe thấy Sơ Tiểu Niên cất cao giọng: "Ê, vài tháng nữa anh ấy sẽ ghé thăm tớ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!