Chương 15: MÓN THỨ MƯỜI: BÁNH CHOCO ĐÚT LÒ (II)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Tần Phong bước ra cửa sau, Trần Túy và Cảnh Phàn đang ngồi cạnh nhau trên thùng sữa chuyện trò, trên mặt đều hiện rõ nụ cười chưa tắt.

Thấy có người đến, họ nói vài câu rồi đứng dậy, chúc nhau ngủ ngon.

"Tôi về đây, quản lý Tần, hẹn gặp lại ngày mai." Trước khi đi, Cảnh Phàn vẫy tay về phía sau.

Tần Phong cũng nở một nụ cười: "Hẹn gặp lại ngày mai."

Lúc này có gió thổi qua, Trần Túy vừa đúng lúc quay đầu liếc nhìn, mái tóc dài cuộn lại vì được búi lên xoay tròn bên tai cô, gương mặt chưa trang điểm mang theo sự mệt mỏi, càng làm nổi bật vẻ lười biếng của cô. Tần Phong thấy cảnh này, tim anh như ngừng lại một nhịp trong gió.

Cảm giác này đã lâu không gặp, anh dừng lại vài giây rồi bước tới trước mặt Trần Túy, khẽ ôm cô một cái: "Đi nào, về nhà thôi."

Về nhà thôi…

Ba chữ lâu lắm không nghe, thế mà mình đã nghe từ miệng người này hai lần rồi.

Trần Túy đứng hình một lúc, nhưng nhanh chóng theo kịp bước chân của Tần Phong.

Hôm nay, ngoài công việc, Trần Túy đã tiêu tốn nhiều năng lượng để xử lý các vấn đề cá nhân của đội ngũ bếp. Cô uể oải dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ xe những cảnh đêm thoáng qua.

Nhưng chỉ sau năm phút, việc thưởng thức cảnh đêm này đã kết thúc.

Đậu xe xong, Trần Túy tháo dây an toàn, cười nói: "Gần như vậy mà vẫn lái xe đi làm."

Tần Phong nhướn mày: "Làm tài xế riêng cho em mà còn bị nói kháy nữa à, chef."

Trần Túy cười đáp: "Đâu có."

Hai người cùng đi về phía thang máy, rõ ràng là một cặp đôi ngọt ngào đang sống chung. Những ngày gần đây, Tần Phong nhận thấy Trần Túy nói nhiều hơn trước, chẳng hạn như vừa dừng xe xong đã buông ra một câu đùa.

Không bài xích việc chạm vào cơ thể, khi thân mật thì nhiệt tình đáp lại, chỉ là sau đó sẽ càng bạc tình bạc nghĩa, thực ra thì tốt hơn nhiều so với những gì đã dự đoán trước đó. 

"Vừa nãy tan làm, em và Cảnh Phàn nói chuyện gì ở bên ngoài vậy? Trò chuyện có vẻ sôi nổi nhiệt tình thế." 

Nhiệt tình, từ này nên dùng như vậy sao? 

Trần Túy không bận tâm, nói: "Giúp anh ấy xử lý một số vấn đề… Uhm…"

Đang lúc lấy chìa khóa ra thì bị hôn ngay ở cửa nhà, Tần Phong hoàn thành các động tác tiếp theo, hai người ôm nhau bước vào trong. 

Trần Túy là người đầu tiên tránh cái hôn này: "Tôi đi tắm đã." 

Nói xong, ai đó lại dính vào lẩm bẩm: "Tắm chung…" 

Trong ánh mắt Trần Túy vẫn chưa bốc lên h*m m**n, giọng điệu còn có phần kiên quyết: "Hôm nay mệt quá rồi." 

"Được thôi." Tần Phong thấy vậy thì dừng lại, cắn nhẹ vào môi cô, ánh mắt đầy tiếc nuối: "Nhưng mà em vẫn chưa nói cho tôi biết, hai người đã nói gì?" 

Cô có phần mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đi, nên đáp bừa: "Nói về Sam, trước đây Cảnh Phàn nói, cảm thấy Sam có ý kiến với anh ấy."

"Thế à." Tần Phong thả lỏng sắc mặt, ngồi xuống ghế sofa: "Vậy em đã nói chuyện với Sam chưa? Cô ấy chắc hẳn là có ý kiến về Cảnh Phàn." Nói xong, anh cười nhẹ.

Không ngờ những gì mình quan sát suốt một tuần lại bị người khác nhìn thấu, Trần Túy liếc anh rồi nói: "Giữa họ có một số hiểu lầm." Cô dừng vài giây rồi bổ sung: "Nhưng đó là chuyện riêng của họ."

Ý cô là không muốn nói nhiều, đúng lúc bị Tần Phong nắm lấy cơ hội trêu chọc.

"Em không nói tôi cũng có thể đoán ra." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!